Trong lòng hắn "giật thót" một cái, mấy tên thị vệ này có kẻ cao bằng hắn, có kẻ thì thấp hơn nửa cái đầu, nhưng ai nấy đều lực lưỡng hơn hắn nhiều, có kẻ còn to gấp đôi hắn.
Lục Vân Sơ lại cứ chọn mấy gã đô con đó, ánh mắt toàn vẻ vừa lòng, gặp ai cao to lực lưỡng lại gật gù tỏ ý hài lòng.
Văn Triển đứng ở cửa, nếu mà hắn có tai thú thì chắc chắn là đã cụp xuống rồi.
Lục Vân Sơ nhìn thấy hắn, vẫy tay với hắn: "Mau đi sấy tóc cho khô, việc gấp lắm rồi. Đồ đạc xong xuôi đâu đấy thì mình lên đường ngay, đừng có ở đây lâu la làm gì."
Đuổi hắn đi kìa… Văn Triển gật đầu, lặng lẽ đi sấy tóc.
Sấy tóc xong, bước ra ngoài thì Lục Vân Sơ đã lên xe ngựa, đang ngồi chờ đám thị vệ thu dọn hành lí xong tới.
Văn Triển chui vào trong xe, mím môi lại, chả hiểu sao cứ thấy héo hắt thế nào.
Lúc ấy Lục Vân Sơ đang phấn khích lắm, không thèm để ý gì cả.
Chờ thị vệ tập hợp đủ, mấy chiếc xe ngựa với một nhóm đô con cưỡi ngựa, chở theo hành lí leng keng, rời khỏi cổng thành một cách suôn sẻ. Cuộc "bỏ trốn" của họ chính thức bắt đầu.
Xe ngựa đi về phía bắc, rời khỏi thành môn, đi lên con đường quan lộ. Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc, tuyết rơi, tĩnh mịch lạ thường.
Lục Vân Sơ nằm nhoài trên bàn thấp trong xe, chăm chú vẽ lại lộ trình cho chuyến đi này.
Vừa vẽ, nàng vừa cố gắng nhớ lại phạm vi hoạt động của nam nữ chính, nhưng trí nhớ mơ hồ, luôn có sai lệch, nàng thấy hơi lo.
"Văn Triển, chàng xem đi đường này có được không, có phải vòng vèo quá không?"
Nàng đưa bản đồ cho Văn Triển, Văn Triển đương nhiên không ý kiến gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lục Vân Sơ không băn khoăn chuyện này nữa, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài: "Sao trời vẫn cứ âm u thế nhỉ, chắc lại sắp có tuyết rơi nữa rồi?"
Văn Triển thuận theo ánh nhìn của nàng nhìn ra ngoài, thấy mấy thị vệ đang đội nón lá, cưỡi ngựa đi trước.
Hắn không hiểu nổi mình bị sao nữa, đè nén chút cảm giác chua xót trong lòng xuống, lấy giấy bút ra, viết: "Trời đúng là có vẻ như sắp có tuyết thật. Chi bằng chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi, đừng bắt họ phải đi đường trong mưa tuyết chứ."
Lục Vân Sơ "á" một tiếng, nàng ngồi trong xe ngựa ấm áp, tí thì quên mất đám thị vệ đang vất vả đi đường phía trước.
"Vẫn là A Triển chu đáo." Lục Vân Sơ khen Văn Triển một câu: "Trời rét căm căm thế này, cho dù không có tuyết rơi thì cũng không nên đi đường dài."
Nàng vén rèm, chui ra khỏi xe ngựa, dặn dò mọi người nghỉ ngơi ở quán trọ tiếp theo.
Lúc vén rèm chui vào lại, nàng thấy Văn Triển đang nghiêng đầu, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong ánh mắt ẩn chứa chút lo âu nhàn nhạt.
"Sao thế?" Lục Vân Sơ lên tiếng hỏi.
Văn Triển vội cụp mắt, thả rèm xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Nàng tưởng là hắn lo lắng chuyến đi này không suôn sẻ, bèn an ủi: "Không sao đâu, cứ coi như mình đi chơi là được, chàng đừng lo."
Văn Triển không giải thích gì, cụp mắt che giấu thần sắc nơi đáy mắt, khẽ gật đầu.
Lục Vân Sơ cười nói tiếp: "Bạc nhiều vô kể, ăn mặc ở đi không cần lo. Càng không cần lo lắng an nguy, chàng nhìn mấy vị đại ca thị vệ kia kìa, một quyền có thể hạ gục ba đại hán."
Văn Triển nghẹn thở, trước mắt hắn hiện lên thân hình lực lưỡng, vạm vỡ của thị vệ, hắn từ từ đặt tay lên eo mình.
Khác xa quá.
Bọn họ thân hình lực lưỡng như vậy chắc chắn là do thường xuyên ăn nhậu mới có được, thân thể hắn yếu ớt, ăn thế nào cũng không đuổi kịp.
Lục Vân Sơ thấy hắn có vẻ không tập trung, liền hỏi: "Sao vậy? Lần đầu tiên xa nhà nên không quen sao?" Nàng sợ mạo muội dẫn NPC bỏ trốn, cốt truyện sẽ khiến hắn khó chịu.
Văn Triển lắc đầu, vội vàng buông tay xuống.
Chính hành động này khiến Lục Vân Sơ chú ý đến tư thế ban nãy của hắn: "Eo chàng làm sao vậy?"
Câu nói này như sấm sét giữa trời quang, toàn thân Văn Triển căng cứng, hận không thể chui xuống đất.
Vừa rồi hắn làm sao vậy, tại sao lại so eo mình với thị vệ, tại sao lại còn vòng tay đo eo mình nữa chứ?
Hắn không kịp hiểu rõ suy nghĩ vừa rồi của mình, cố gắng bình tĩnh, lắc đầu, cố gắng nói với Lục Vân Sơ rằng mình không sao, không muốn để nàng phát hiện sự kỳ quặc của mình.
Nhưng hắn càng mất bình tĩnh, Lục Vân Sơ càng cảm thấy có vấn đề.
Nàng còn tưởng cốt truyện lại đang hành hạ Văn Triển, vừa tức vừa giận, chỉ là dẫn Văn Triển đổi bản đồ thôi mà, tại sao lại phải hành hạ hắn bằng những thứ kỳ quặc như vậy.
Nàng đột nhiên tiến lên, tách cánh tay Văn Triển ra, sờ vào eo hắn: "Là chỗ này đau lắm sao?"
Văn Triển không kịp đề phòng, bị nàng đẩy ngã ra sau, cố gắng chống đỡ.
Hắn trợn to mắt, khó tin.
Lục Vân Sơ lúc tắm đã tháo băng tay hình tròn, thay bằng vải mỏng quấn nhẹ một lớp, nên lúc này sờ vào eo hắn, cảm giác rất rõ ràng.
Danh Sách Chương: