Văn Triển chau mày: Đừng nói như vậy, không phải thế.
"Vậy là tại sao!" Văn Giác trong lòng buồn khổ, nhìn thấy đôi mắt mờ sương của hắn, càng thêm khó chịu: "A Trạm, ta biết đệ khổ. Nhưng trên đời này ai mà chẳng khổ, phụ thân cũng vì hộ tống đệ mà chết, Văn gia cuối cùng chỉ còn lại một mình ta, nhưng ta sẽ không vì thế mà chán nản, ta muốn bọn chúng phải trả nợ máu, ta muốn Văn gia trọng chấn gia môn."
Văn Triển lắc đầu.
Văn Giác vội nói: "Ta không phải muốn đệ phục quốc, ta chỉ là cảm thấy, trên người đệ gánh vác không chỉ là mạng của phụ thân, rất nhiều người vì bảo vệ đệ mà chết, đệ, sao đệ có thể..."
Trên mặt Văn Triển không có vẻ mặt tức giận, vẫn là loại bình thản gần như tê liệt: Cho nên ta chưa từng nghĩ đến cái chết.
"Đệ như vậy thì khác gì cầu chết!"
Hắn ta từng nét bút viết: Chờ c.h.ế.t và cầu c.h.ế.t không giống nhau, ta không thể cầu chết, chỉ có thể chờ, chờ đến ngày đó.
Lời này của hắn như mây mù, Văn Giác không hiểu, nhưng hắn ta vẫn không bỏ cuộc. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên A Triển nói chuyện với hắn ta về những điều này.
"Ta không hiểu, A Triển, đệ còn nhớ trước kia không, đệ là thiếu niên lang tuấn tú nhất kinh thành, ta thường bị phụ thân trách mắng phải học tập đệ nhiều hơn. Đột nhiên gặp biến cố, tính tình thay đổi ta có thể hiểu, nhưng tại sao đệ lại có thể trở nên như thế này?"
Hai người Lục Vân Sơ cuối cùng cũng đã đắp xong phần thân người tuyết, Văn Triển mới quay đầu nhìn Văn Giác.
Hắn nhìn Văn Giác thật kỹ, bỗng nhiên khẽ cười, viết trên giấy: Huynh còn nhớ ta khi còn nhỏ thích leo lên đài Chiêm Tinh nhất, vì vậy mà bị đánh không ít lần. Phụ hoàng luôn nói mệnh không do trời, mệnh số thay đổi, tất cả đều do bản thân. Nhưng người đã sai rồi, trên thế gian này, số mệnh của mỗi người đều đã được định đoạt từ trước.
Văn Giác nhìn thấy những lời này, không biết tại sao tim đập nhanh, hắn ta giật lấy tờ giấy, vo thành một cục: "Ta không cho đệ nói những lời chán nản này."
Dáng vẻ nóng nảy của hắn ta có chút trẻ con, Văn Triển cong khóe môi.
——Đây không phải lời chán nản. Trên đời này thật sự có người thiên mệnh sở quy, long vận tại thân, mệnh của ta chính là vào đúng thời điểm giúp đỡ người đó.
Câu nói này khiến đầu óc Văn Giác ong ong, cổ họng thắt lại, khó thở, lắp bắp nói: "Ta, ta không hiểu."
Nụ cười của Văn Triển rất nhạt, có ý vị không phủ nhận cũng không khẳng định.
——Cho nên ta nói thời cơ chưa đến, thứ huynh muốn ta tạm thời còn chưa thể cho huynh được. Thời cơ đến, ấn Thái tử, hổ phù, chìa khóa mật khố ta đều sẽ cho huynh, chẳng qua đến lúc đó ước chừng mệnh số của ta đã tận.
Đoạn lời này đập vào mắt, Văn Giác sợ hãi lùi lại vài bước, đầu đau như muốn nứt ra, tiếng ong ong nhức óc khiến hắn ta đau đớn không muốn sống, mồ hôi hột trên trán hắn ta lăn dài, thở hổn hển, cố gắng nói: "Đệ đang nói nhảm gì vậy, đệ sợ là bị biến cố hành hạ đến phát điên rồi! Mệnh số chó má gì, thời cơ chó má gì, đệ đem cái công phu chán nản này mà dùng vào việc phản kháng, cũng sẽ không thành ra dáng vẻ như bây giờ?"
Văn Triển rất mệt mỏi, hắn nghĩ mình quả thật cũng quá cô độc, mới cùng Văn Giác viết ra những lời này mà hắn ta sẽ không bao giờ hiểu được.
——Ta từng chống cự, nhưng đổi lại chỉ là vô tận hối hận. Thiên mệnh bất khả vi, chi bằng thuận theo an bài, các đắc kỳ sở.
Người tuyết đã đắp xong, tiếng cười của Lục Vân Sơ vang khắp sân, Văn Giác ôm đầu, theo bản năng buột miệng: "Các đắc kỳ sở? Vậy nàng ta thì sao, trong cái an bài chờ c.h.ế.t của đệ, có nàng ta sao?"
"Rắc" một tiếng, bút than của Văn Triển gãy đôi.
Hắn quay đầu, thần sắc trở lại lãnh đạm, cúi mắt nhìn Văn Giác đang đau đớn quằn quại dưới đất, tư thế như đang khinh miệt.
Văn Giác ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất r.ên r.ỉ, nửa tuần trà sau, hắn ta toàn thân mất hết sức lực, lúc mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ mờ mịt.
"Hự..." Hắn ta bò dậy, xoa xoa huyệt thái dương: "Sao ta lại té thế này, A Triển, đệ cũng không đỡ ta."
Văn Triển quay đầu đi, không nhìn hắn ta nữa.
"Haiz, đệ lúc nào cũng vậy, chẳng để ý đến ai." Văn Giác lẩm bẩm.
Hắn ta nhìn Lục Vân Sơ đang nghịch ngợm trong sân, khóe mắt giật giật: "Như thế này mà giống khuê nữ khuê các gì." Nói xong liếc mắt nhìn Văn Triển: "Việc hôn sự này là tự đệ đồng ý, là họa là phúc đều tự mình gánh lấy."
Văn Triển không để ý tới hắn ta.
Vốn tưởng hắn sẽ phản bác vài câu, kết quả vẫn là dáng vẻ xa cách không muốn nói chuyện này, Vấn Giác tự biết vô vị, duỗi người một cái: "Dù sao cũng chẳng liên quan đến ta."
Hắn ta xoay xoay vai cổ, quay người sang Văn Triển: "Đêm khuya rồi, ta về đây."
Danh Sách Chương: