Mà câu trả lời của hắn là: Người như ta, nào dám nhận hai chữ "thích" chứ.
Văn Giác nghẹn họng, tức giận vô cùng, trong n.g.ự.c như bị một tảng đá chặn lại, lại chẳng biết xả ra bằng cách nào.
Hắn ta thở dài một hơi: "Đệ! Sao đệ lại nghĩ vậy!"
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt Văn Triển, khiến khuôn mặt hắn được bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo m.ô.n.g lung.
Văn Giác nghiến răng nghiến lợi: "Sao đệ lại không xứng? Đệ, ít nhất đệ cũng đẹp trai mà!"
Nói xong liền hối hận, lời này đối với một nam tử hán đại trượng phu thật sự là một sự sỉ nhục. Hắn ta đang định sửa lời, lại thấy Văn Triển hình như nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười ấy là sự sảng khoái hắn ta chưa từng thấy bao giờ, như mây nhẹ ra khỏi núi.
Hắn không đầu không đuôi viết dưới đất: Nàng ấy đối xử với ta rất tốt.
Văn Giác bị nụ cười của hắn làm cho chói mắt, hết giận, thở dài nói: "Bây giờ đệ thành ra thế này, là vì nàng ta sao?" Có vài chuyện không phải hắn ta không thấy, thực ra vẫn là vì cảm giác thất bại mà không dám thừa nhận: "Lúc trước đệ…ngay tại trận như vậy, bây giờ nhìn có sinh khí hơn nhiều." Câu này nói rất khẽ, sợ mạo phạm đến Văn Triển.
Văn Triển lại cong khóe môi, đôi mắt dịu dàng đến lạ, tay trái ôm đầu gối, tay phải dùng cành cây viết chữ: Tình này khiến người ta mềm lòng, tâm mềm rồi, thì không nỡ c.h.ế.t nữa.
Văn Giác nhìn câu này hồi lâu không nói, trong miệng dâng lên một cổ vị đắng, cuối cùng chỉ lẩm bẩm: "Ta không hiểu."
Văn Triển cười cười, không nói gì.
Có tiếng xe ngựa chạy tới, hắn lập tức đứng dậy, nhìn về phía đầu đường.
Lục Vân Sơ vén rèm, thấy Văn Triển thì thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với hắn.
Văn Triển mỉm cười gật đầu với nàng.
Văn Giác vốn đang hoang mang cộng thêm buồn bực, vừa thấy nụ cười này của hắn, lập tức chuyển thành tức giận.
Nói sao nhỉ, Văn Triển vẫn luôn lạnh như băng, cười cũng là cười lạnh như băng, nhìn thì dịu dàng, thực ra chẳng có chút sinh khí và hơi ấm nào.
Thế mà vừa thấy Lục Vân Sơ, lập tức đổi mặt, giống như mèo con phơi nắng lăn lộn vậy.
Hắn ta tức tối đá đá đất bùn, đá cho chữ viết nhoè đi.
Mềm lòng cũng không thể mềm lòng đến mức này chứ! Thật là không ra thể thống gì!
Bốn người hội hợp xong, Văn Giác dẫn mọi người vào địa điểm đã được bố trí từ trước.
Lục Vân Sơ phát hiện nơi này không chỉ có thị vệ, mà còn có một người ăn mặc như hòa thượng.
Người này gầy nhom, như con khỉ, nhưng trên người có một loại không khí lắng đọng thâm sâu, khiến người ta nhìn vào muốn chắp tay xưng một tiếng "Đại sư".
Văn Giác giới thiệu bọn họ cho đối phương quen biết.
"Đây là trụ trì Hối Cơ."
Vị hòa thượng chắp tay, gật đầu thân thiện với họ.
Văn Giác chỉ vào Văn Triển nói: "Đây là đệ đệ của ta." Đến lượt Lục Vân Sơ, mãi mới nói: "Đây là... đệ muội của ta."
Lục Vân Sơ cảm thấy pháp hiệu của hòa thượng này rất quen tai, nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là cánh tay đắc lực của Văn Giác được nhắc đến trong sách, vị hòa thượng vạn năng kia sao.
Lục Vân Sơ vốn tưởng ông ta hẳn là một ông lão tóc bạc trắng, không ngờ nhìn lại khá trẻ.
Văn Giác bổ sung một câu: "Lần này may mắn phát hiện ra âm mưu của Tĩnh vương, đều nhờ vào nàng."
Cũng coi như nói được câu tiếng người, Hối Cơ nói với Lục Vân Sơ: "Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, A Di Đà Phật."
Lục Vân Sơ chắp tay, vái lạy rất không chuẩn: "Vậy ta đây coi như đã cứu được rất nhiều mạng người rồi, tiếp theo xin đừng để ta xui xẻo như vậy nữa."
Lời này nói ra rất vô lễ, Văn Giác nhỏ giọng quát: "Này, muội nói chuyện cho đàng hoàng." Rồi quay sang nói với Hối Cơ: "Đại sư đừng trách."
Lục Vân Sơ trợn mắt nhìn hắn ta, ban đêm bị lôi ra phục kích vốn đã rất khó chịu, còn mong ngươi hòa nhã được sao.
Không ngờ hòa thượng Hối Cơ lại cười: "Nữ thí chủ quả là người có tính tình."
Ánh mắt Lục Vân Sơ đảo qua đảo lại giữa hai người, xem ra hiện tại họ vẫn chưa thân thiết lắm.
Văn Giác cười gượng hai tiếng, nói với Lục Vân Sơ: "Muội nói lại chi tiết tình hình cho đại sư nghe một lần nữa đi."
Đây là chuyện chính, Lục Vân Sơ cũng không cãi lời, ngoan ngoãn đi qua nói chi tiết với Hối Cơ một lần nữa.
Hối Cơ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi chi tiết, nói chuyện xong mới nói một câu: "Nữ thí chủ công đức vô lượng."
Lục Vân Sơ nhìn ông ta, nghĩ kiếp trước và kiếp trước nữa, cái c.h.ế.t của mình nói không chừng còn có ông ta ở phía sau bày mưu tính kế, ai ngờ kiếp này ông ta lại ở đây bình tĩnh nói nàng "công đức vô lượng".
Nàng xưa nay vốn lanh mồm lanh miệng, cố ý muốn trêu chọc vị "đại sư" này, bèn cười hỏi: "Đại sư, người tốt có được báo đáp tốt không?"
Hối Cơ đáp: "Gieo nhân tốt gặt quả tốt, gieo nhân xấu gặt quả xấu."
Danh Sách Chương: