Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Triển khoác áo choàng, theo thói quen sờ lông cáo ở cổ áo mà Lục Vân Sơ yêu thích, quay đầu nhìn nàng, ra hiệu mình đi theo nàng.
Hành động này… tư thế này… Giống hệt bà con lối xóm vác bao tải dắt theo đứa nhỏ ăn mặc chỉnh tề đến nhà mình chúc tết.
Văn Giác hoàn toàn không còn cảm giác muốn nổi giận, hắn ta thở dài, ngồi xuống ghế: "Nói đi, hai người đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?"
Lục Vân Sơ chẳng muốn dài dòng với hắn ta, định diễn xong cốt truyện sẽ quay về.
Nàng đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, phát ra tiếng "đùng" nặng nề: "Đã nói là đưa đồ ăn cho huynh rồi mà."
Một mùi hôi kỳ lạ thoang thoảng, Văn Giác hít hít, tưởng mũi mình có vấn đề.
Hắn ta cũng chẳng buồn để ý đến Lục Vân Sơ, chỉ nói: "Được rồi, ngươi đưa xong rồi, có thể đi được rồi."
Nào ngờ nữ phụ này cứ thích dây dưa không dứt, nàng nở nụ cười nịnh nọt, nói với Văn Giác: "Huynh nếm thử canh ta nấu xem có ngon không, nếm một miếng rồi ta sẽ đi."
Văn Giác không thể chịu đựng được nữa, nhíu chặt mày: "Đủ rồi."
Lục Vân Sơ nũng nịu: "Huynh nếm thử một chút đi mà, đừng đối xử với ta như vậy."
Văn Giác đang định nói, Lục Vân Sơ đã mở nắp hộp đựng thức ăn, một mùi hôi nồng nặc khiến Văn Giác lùi lại ba bước liên tiếp.
Hắn ta không thể tin được, không ngờ thật sự có người si tình đến mức phát cuồng, trừng mắt gào lên: "Lục Vân Sơ, ngươi điên rồi! Ngươi dám đưa ta ăn cứt!"
Tiếng gầm vang dời non lấp bể ấy đủ khiến cả bốn phía im phăng phắc.
Lục Vân Sơ:…
Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn Liễu Tri Hứa đang đứng ở góc tường với vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại nhìn Văn Giác mặt đỏ bừng khi cuối cùng cũng nhìn rõ món ăn.
Ừm... xin lỗi, hình tượng nam chính ngầu lòi, quý phái như quân tử của hắn ta tiêu tan rồi.
Lục Vân Sơ vốn chỉ định làm cho có lệ, nhưng giờ có chuyện hay để xem, nàng rất sẵn lòng thêm dầu vào lửa.
Nàng dựa vào người Văn Triển, giơ khăn che mặt, khóc hu hu giả vờ: "Phu quân, sao huynh ấy lại thế này, ta vất vả cả buổi chiều làm đồ ăn chỉ mong hòa hoãn quan hệ giữa chúng ta, không ngờ huynh ấy lại nói bậy bạ."
Văn Triển không nhịn được, lấy tay áo che miệng để che giấu nụ cười.
Văn Giác liếc nhìn Liễu Tri Hứa, mặt mày xanh tím, cuối cùng lại chuyển thành màu gan heo: "Ngươi đừng nói bậy, ta, ta không phải nói bậy, ta là chưa nhìn rõ!"
"Không nhìn rõ thì có thể vu oan giá họa người khác sao? Húp nguyên cả chậu nước bẩn hắt lên người ta, hu hu hu, Liễu cô nương, cô đến phân xử giúp ta."
Nếu Văn Giác không phải là nam chính lạnh lùng tà mị theo motip cũ rích, lúc này hắn ta chắc chắn sẽ chống nạnh dậm chân cãi nhau với Lục Vân Sơ, nhưng tiếc là vì phải giữ thể diện, hắn ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói thì nói, lôi người khác vào làm gì."
Không biết nam nữ chính tiến triển đến đâu rồi, Liễu Tri Hứa bước tới, hành lễ với mọi người, ôn tồn nói: "Đều là người một nhà, sao phải nóng giận như vậy, có hiểu lầm thì nói rõ là được."
Văn Giác mất mặt, thân là nam chính trải qua vô số hiểu lầm ngược tâm ngược thân với nữ chính, hắn ta làm sao có thể mềm lòng được.
Hắn ta "hừ" một tiếng, cố cãi: "Hiểu lầm? Không phải thứ gì cũng có thể ăn được." Hắn ta vẫn cho rằng Lục Vân Sơ vì yêu sinh hận nên đầu óc có vấn đề, cố ý làm đồ ăn từ nước rửa bát cũng không phải là không thể.
Hắn ta vén vạt áo, khóe miệng nhếch lên: "Lục Vân Sơ, đừng giả khóc nữa, ngươi dám ăn không?"
Lục Vân Sơ nhìn khuôn mặt "tuấn tú như d.a.o tỉa" của hắn ta, không giả vờ nữa, buông khăn xuống, học theo dáng vẻ của hắn ta bước tới đối diện.
Hứ, ngươi muốn ta vả mặt ngươi đấy chứ gì, ta cho ngươi cái bản mặt "dao tỉa" thành cái mặt bánh đa.
Hai người bỗng nhiên rơi vào trạng thái đá gà kỳ lạ, cả Liễu Tri Hứa và Văn Triển đều ngơ ngác.
Văn Triển có kinh nghiệm, phản ứng lại trước, ngồi xuống cạnh Lục Vân Sơ, bày tỏ sự ủng hộ.
Sắc mặt Văn Giác càng đen hơn một bậc.
Lục Vân Sơ chậm rãi múc cho mình một bát, dưới ánh mắt kinh ngạc của Văn Giác, húp một miếng nước ốc nóng hổi.
Văn Giác không ngờ nàng dám liều lĩnh như vậy, đại trượng phu có thể co có thể duỗi, hắn ta cười khẩy một tiếng, nói với Lục Vân Sơ: "Được, là ta hiểu lầm ngươi." Vì muốn lấy lại mặt mũi trước mặt Liễu Tri Hứa, hắn ta giải thích: "Ta kén ăn, không phải thứ gì cũng ăn được, đa tạ đệ muội đã có lòng."
Thật ra thứ này lúc mới ngửi thấy thì kỳ lạ, nhưng ngửi lâu cũng quen, cũng không có hôi như vậy, nhưng Văn Giác không thể nào thừa nhận mình sai.
Mà Lục Vân Sơ lại cứ muốn dồn ép hắn ta từng bước, nàng thân thiện nói với Liễu Tri Hứa: "Làm Liễu cô nương chê cười rồi, nhà chúng ta là thế đấy, ngày thường thích đấu khẩu. Không biết Liễu cô nương dùng cơm chưa, nếu không ngại, cùng ngồi xuống dùng bữa tối với chúng ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK