Gã khổng lồ ngốc nghếch, miệng không giữ mồm giữ mép vẫn vậy, nhìn chằm chằm vào cái bát trống không, bỗng nói: "Nhớ nhà rồi."
Những người còn lại ngơ ngác: "Nhà? Nhà ở đâu?"
Hắn ta ngẩn người ra, một lúc sau mới đáp: "Không biết... Hồi nhỏ trèo đèo lội suối lên huyện bán hàng núi, lúc trời tờ mờ sáng, ăn một bát mì rẻ nhất ở quán mì ven đường, chắc cũng có mùi vị này."
Những người khác cười ồ lên: "Xạo quá, làm gì có bát mì nào ngon bằng bát này!"
Hắn ta cũng cười theo: "Ừ nhỉ, làm gì có."
Nghe bọn họ nói chuyện, Lục Vân Sơ hơi sững sờ, nàng bỗng hỏi: "Sau đó thì sao, làm thế nào mà lại đến đây?"
Người nọ bị gọi tên, vội vàng ngừng cười, cung kính đáp: "Sau đó có đợt tuyển binh, nhà ta chỉ có mình ta là con trai, ta liền đi." Giọng hắn ta đột nhiên ngắt quãng, đầu óc rơi vào một mảng trống rỗng, tìm mãi không thấy ký ức cần có: "Rồi, rồi... ta không nhớ nữa."
Những người khác lại cười, người xô người, mắng hắn ta là đồ ngốc.
Hắn ta gãi đầu, không bận tâm đến những điều này nữa, xua tay, tỏ ý không nhớ ra.
Nhưng Lục Vân Sơ không thể cười cùng họ. Nàng biết tại sao người này quên, bởi vì hắn ta chỉ là một NPC không quan trọng, nên có một số ký ức không cần nhớ cũng được. May là, hắn ta vẫn nhớ những khoảnh khắc ấm áp quý giá đó.
Nàng cúi đầu, che giấu vẻ mất tự nhiên trên mặt.
Đội trưởng thị vệ lúc này đi tới, đưa mũi tên cho nàng: "Phu nhân, đây là mũi tên mà đám người vừa rồi dùng. Dân thường không thể chế tạo loại tên này, bọn chúng chắc chắn có liên quan đến quân đội."
Lục Vân Sơ nhận lấy, lật mũi tên lại, thấy mặt trong khắc một chữ "Thanh".
"Thanh..." Nàng lẩm bẩm chữ này, trong đầu chợt lóe lên vài câu chữ.
Trong sách, nam chính chinh chiến thiên hạ, không phải ngay từ đầu đã là nhân vật tầm cỡ, mà từng bước từng bước thu phục thiên hạ, đánh bại hết phản diện này đến phản diện khác.
Lục Vân Sơ với tư cách là độc giả, khi đó đọc sách không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy nam chính giỏi giang, đánh quái liên tục.
"Thanh" là mật danh của vị vương hầu gần vùng đất này, tên đầy đủ là "Tĩnh", hắn ta là ai thì Lục Vân Sơ đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ người này tâm ngoan thủ lạt, giỏi mưu mô trong bóng tối, khiến châu thành của Văn Giác rối ren, điêu đứng.
Tiền triều chiến loạn, khắp nơi trong thiên hạ còn đang hồi sức, trai tráng đều bị đưa vào doanh trại, chỉ còn lại người già, trẻ nhỏ và nữ nhân ở trong thôn. Tĩnh vương thèm muốn châu thành của Văn Giác từ lâu, phái nhiều người mạo danh thổ phỉ tàn sát những người ở lại trong thôn.
Đến khi sự việc bại lộ thì những ngôi làng hẻo lánh hầu như không còn ai sống sót.
Quân tâm đại loạn, Văn Giác mất rất nhiều công sức mới ổn định được lòng người, sau nhiều lần giao tranh với người này, cuối cùng mới đánh bại hắn ta.
Lúc đó đọc đến đoạn này Lục Vân Sơ tức đến nghiến răng, những câu chuyện nền tàn khốc đẫm m.á.u này chỉ đọc qua là thôi, không có cảm xúc gì nhiều, dù sao họ cũng chỉ là người trong câu chuyện.
Thế nhưng lúc này đây, nàng nắm chặt mũi tên lạnh lẽo, nhìn những người trong câu chuyện bên cạnh, suy nghĩ không còn như trước nữa.
Họ không phải là những sinh mạng chỉ có thể được miêu tả bằng chữ viết, họ cũng là những người bằng xương bằng thịt.
Nàng quay đầu lại nhìn Văn Triển.
Chẳng phải hắn cũng chỉ là người trong câu chuyện hay sao?
Thấy nàng có vẻ không ổn, Văn Triển cúi đầu xuống, nhìn nàng với vẻ quan tâm, dùng ánh mắt dò hỏi.
Thấy chưa, người trong câu chuyện cũng biết đau biết buồn, có cuộc sống riêng của mình.
"Văn Triển, chàng có sợ không?" Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Văn Triển không hiểu.
Trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo, tim đập nhanh hơn, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Sợ lịch sử lặp lại, sợ quay về như trước kia?"
Văn Triển mỉm cười nắm lấy tay nàng, nghiêm túc viết trên tay nàng: Không sợ, vì có nàng ở đây.
Lục Vân Sơ thấy mũi lòng cay cay, mỉm cười nói: "Được, vậy ta cũng chẳng sợ."
Nàng ngẩng đầu, nói với đám thị vệ: "Ngày mai chúng ta đổi lộ trình, đến mấy thôn gần đây."
Hai kiếp trước nàng liều mạng trốn khỏi cốt truyện, kiếp này, nếu đã tham gia vào rồi, thì cứ theo tới cùng thôi.
Lục Vân Sơ lấy bản đồ ra, vạch lại lộ trình một chút, vừa đi vừa dò hỏi, gần như đã xác định được những thôn làng nào sẽ gặp nạn trong câu chuyện.
Sức mạnh của bọn họ nhỏ bé, chẳng làm được gì nhiều, nhưng chạy qua báo trước một tiếng thì vẫn được mà.
Đi tới trước thôn, thị vệ trưởng cho ngựa tiến lại gần xe ngựa, gõ nhẹ vào thành xe.
Lục Vân Sơ vươn người ra ngoài, hỏi hắn ta làm sao vậy.
"Vừa rồi phía trước có chút động tĩnh, hình như là mấy đứa trẻ." Hắn ta ngạc nhiên nói: "Trời lạnh thế này, bọn nhỏ không nên chạy ra đây chơi đùa, lại còn thấy chúng ta là quay đầu bỏ chạy, có chút kỳ quái."
Danh Sách Chương: