Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao bọn họ có thể đối xử với chàng như vậy." Lục Vân Sơ cúi đầu: "Sao ta có thể…" Hai kiếp trước đều không đến cứu chàng.
Tay áo bên trái của Văn Triển bị nàng túm lấy, hắn chỉ đành dùng tay phải cầm lấy quyển vở, đặt lên đùi, viết có chút bất tiện:
—— Nhưng ta thật sự không tức giận.
Lục Vân Sơ càng thêm đau lòng, chỉ hận không thể khóc òa lên mới tốt.
Ánh mắt hắn thật dịu dàng, tựa như non nước hữu tình, tựa như trăng sáng gió mát, có thể bao dung vạn vật. Cũng giống như một cái ôm, có thể xua tan hết thảy âu lo, bất an trong nàng.
Không biết vì sao, Lục Vân Sơ bỗng nhớ tới con ch.ó giữ nhà mà viện trưởng nuôi hồi còn ở cô nhi viện, vì chống cự đứa trẻ nhà giàu ức h.i.ế.p nó, bị phụ huynh kiện cáo, viện trưởng chọn cách đánh c.h.ế.t nó, mà cho đến giây phút cuối cùng, nó vẫn hướng về phía viện trưởng.
Nàng không thể quên được lúc nó tắt thở, r.ên r.ỉ, khắp người đầy máu, ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, đuôi vẫn vẫy vẫy lấy lòng.
Nhưng nàng không nên nhớ tới con ch.ó nhỏ đó, hắn là người, là một con người bằng xương bằng thịt, không phải động vật. Hắn nên có tính khí của mình.
Vậy nên thiết lập của hắn là "mãi mãi đối đãi với người khác bằng tấm lòng chân thành, bằng thiện ý ôn hòa" sao?
Lục Vân Sơ nuốt nước mắt vào trong, ép bản thân đối diện với đôi mắt hiền hòa của hắn: "Được, chàng không tức giận, vậy sau này ta sẽ thay chàng tức giận."
"Những gì chàng không muốn tranh giành, ta sẽ thay chàng tranh giành; những nơi chàng không muốn trốn chạy, ta sẽ đưa chàng trốn chạy." Ban đầu nàng chỉ muốn sống qua ngày chờ đến kết cục, rồi lại lặp lại câu chuyện của mình một lần nữa, từ bỏ chống cự, nhưng bây giờ nàng đã đổi ý, nàng muốn sống thật tốt, cùng Văn Triển sống thật tốt, bất kể hắn có suy nghĩ hay không, có bằng lòng hay không.
Văn Triển không giống như trước đây, nàng nói gì hắn cũng gật đầu ngay.
Hắn lặng lẽ nhìn Lục Vân Sơ, đáy mắt vẫn trong veo, nhưng cái cảm giác trải qua hết thảy bể dâu, tách rời khỏi trần tục như bị làn gió nhẹ thổi qua, lặng lẽ tan biến.
Hắn chớp mắt, bỗng nhiên mỉm cười, chỉ chỉ tóc nàng, vỗ vỗ mép giường.
—— Sấy tóc thôi.
Tóc Lục Vân Sơ vừa dày vừa dài, sấy rất mất công. Nàng cảm thấy tóc đã khô được sáu phần thì nói với Văn Triển: "Gần khô rồi, được rồi."
Tay Văn Triển không dừng lại, vén một lọn tóc của nàng lên, đưa đến trước mặt nàng, chứng minh tóc vẫn chưa khô.
Lục Vân Sơ nắm lấy lọn tóc đó: "Gần được rồi, tay chàng sẽ mỏi đấy."
Nàng hành động quá nhanh, chạm vào đầu ngón tay Văn Triển, dọa cho hắn vội vàng rụt tay lại.
Lục Vân Sơ thừa cơ đứng dậy, vừa mới đứng lên thì thấy Văn Triển nhíu mày, rất nghiêm túc vỗ vỗ mép giường.
Lục Vân Sơ:… Cái dáng vẻ người lớn dạy dỗ trẻ con hiếu động này là sao chứ?
Nàng thế mà lại bị hắn làm cho hơi ngại ngùng: "Thật sự sắp xong rồi, chàng còn đang bị thương mà."
Văn Triển viết lên giấy: Sẽ đau đầu đấy.
"Không đến mức đó đâu." Lục Vân Sơ vén tay áo hắn lên, chỉ vào vết thương: "Chàng thì sao, biết đau đầu sẽ khó chịu, vậy mà không biết đau trên người cũng sẽ khó chịu ư?"
Văn Triển sững người, nhất thời không biết làm sao để phản bác.
"Vết thương còn đau lắm không?" Lục Vân Sơ nhìn vết thương của hắn, vô thức hạ thấp giọng.
Văn Triển lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
"Đồ nói dối." Lục Vân Sơ lẩm bẩm, không nhịn được dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ hơi đỏ bên cạnh vết thương của hắn.
Văn Triển rùng mình, siết chặt nắm đấm.
"Xin lỗi, ta làm chàng đau à?" Lục Vân Sơ vội vàng xin lỗi.
Ánh mắt Văn Triển rõ ràng lảng tránh, nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Văn Triển?" Lục Vân Sơ không hiểu phản ứng của hắn.
Văn Triển lặng lẽ rụt nắm đ.ấ.m vào trong tay áo, không thèm để ý, vẻ mặt nghiêm túc dùng tay kia vỗ vỗ mép giường.
Lục Vân Sơ thấy là lạ, sao cứ như nàng đang làm nũng vậy, còn phụ huynh đang kèm con làm bài tập thì ra vẻ: Ta không ăn vạ đâu nha, mau lên.
Nàng buông tay, chuẩn bị xuống giường: "A, trời mưa, ăn đồ nóng! Ăn đồ nóng!"
Nàng hăm hở tìm giày, kết quả liếc mắt một cái chỉ thấy một chiếc.
Nàng đưa mắt nhìn quanh, tìm chiếc còn lại.
Văn Triển đứng dậy, thở dài, viết chữ.
—— Chân nàng bị trật rồi, sao có thể xuống đất được?
Lục Vân Sơ lúc này mới nhớ ra, lúc nãy về phòng Văn Triển kiểm tra vết thương ở mắt cá chân cho nàng, cởi giày của nàng ra, tiện tay để ở đó, nàng nhảy lò cò về phòng trong, không mang theo.
"Không sao đâu, đã xoa rượu thuốc rồi." Nàng xua tay, chẳng hề bận tâm: "Chàng lấy giúp ta chiếc giày kia đi."
Văn Triển mím môi, lắc đầu.
Lục Vân Sơ vỗ trán, tán thành: "Đúng đúng đúng, ướt rồi, phiền chàng lấy cho ta một đôi giày sạch."
Văn Triển vẫn không nhúc nhích.
"Văn Triển?" Lần này nàng không hiểu ra làm sao: "Nhanh lên, nhanh lên, đói lắm rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK