Văn Triển rất thích khoai môn, ăn xong vẫn chưa thỏa mãn, nhìn chằm chằm vào đĩa trống với vẻ luyến tiếc.
Lục Vân Sơ vội vàng nói: "Chàng sáng nay ăn một bát mì to, lại ăn bánh kem, ăn đủ rồi."
Văn Triển gật đầu, thu hồi ánh mắt cười một cái. Hắn cười lúc cúi đầu, khóe miệng hơi mím lại, khẽ cong lên, giống như có chút ngượng ngùng, hơi e dè.
Hắn thật sự quá hiểu cách đánh cắp trái tim người khác, thử hỏi ai có thể cưỡng lại được một đại mỹ nhân thanh lãnh như tuyết cười với mình kiểu e thẹn giấu kín như vậy chứ.
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển học hư rồi.
Nàng giả vờ giận dỗi nói: "Không cho cười như vậy nữa."
Văn Triển ngừng cười, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nàng.
Ánh mắt hắn trong veo, không lẫn một chút tạp chất, Lục Vân Sơ bỗng nhiên cảm thấy mình trách lầm hắn, lẩm bẩm: "Thôi được rồi, hôm nay là sinh nhật chàng, ăn thêm một miếng cũng không sao."
Nàng xé một miếng bánh trong tay mình đưa cho hắn, một miếng có rất nhiều khoai môn.
Văn Triển vội vàng nhận lấy.
Sau đó thừa lúc nàng không nhìn mình, dùng bánh che miệng, khóe miệng cong lên cười trộm một cái.
Buổi tối vì sắp xếp tình tiết có thể ra ngoài, hai người ăn tối sớm, ăn không nhiều, định ra ngoài dạo hội đèn lồng thì vừa đi vừa ăn.
Nghe nàng nói muốn ra ngoài, Văn Triển theo bản năng nảy sinh tâm lý kháng cự.
Hắn đã quá lâu không cảm nhận được ánh sáng, cũng không nhớ rõ cảm giác ở trong môi trường ồn ào, có chút sợ hãi.
Thế nhưng hắn luôn che giấu rất tốt, không để Lục Vân Sơ nhận ra cảm xúc bất thường của mình. Hơn nữa nàng lại mong đợi hội đèn lồng với vẻ hào hứng như vậy, hắn không thể làm nàng cụt hứng.
Lục Vân Sơ lục tung rương hồi môn, tìm ra đạo cụ quan trọng được sử dụng trong tình tiết hôm nay của sách—— kỳ hoa. Thực ra chính là pháo hiệu phiên bản đơn giản, buộc pháo hoa có màu vào que tre, đốt lên sẽ bay lên trời, nổ ra ánh lửa có màu trên trời, làm tín hiệu hành sự.
Trước khi Lục Vân Sơ xuyên không đến, nữ phụ vì muốn lấy lòng nam chính, đã dâng kỳ hoa mà quân đội của phụ thân nàng ta sử dụng cho hắn. Đây chỉ là phiên bản ban đầu, pháo hoa không lớn, bay không cao. Về sau nam chính tìm được mưu sĩ, cải tiến nó, thứ này đã phát huy tác dụng rất lớn trong nhiều trận chiến.
Sau khi lấy cái này ra, Lục Vân Sơ lại bày ra một đống y phục, lựa chọn tỉ mỉ, ăn diện một phen.
Đối tượng ăn diện không phải nàng, mà là Văn Triển.
"Hôm nay là sinh nhật chàng, hay là mặc đồ đỏ đi?" Lục Vân Sơ cầm y phục lên ướm thử vào người hắn. Màu đỏ thắm tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, khí chất thanh lãnh càng thêm phần diễm lệ, đôi mắt vốn đa tình nay càng thêm long lanh, chẳng hề điểm phấn tô son mà rực rỡ giữa trời đông giá rét.
Văn Triển cứng đờ cả người, rất không quen bị người ta ấn xuống tỉ mẩn chưng diện như vậy.
Hắn cúi đầu nhìn Lục Vân Sơ, đôi mắt nàng sáng rỡ, hắn thực sự không hiểu vì sao nàng lại hứng thú đến thế.
Lục Vân Sơ đặt bộ y phục xuống, lại cầm một bộ màu trắng sữa lên ướm thử cho hắn.
Màu trắng sữa càng tôn lên khí chất của hắn, tựa như ngọc thụ, hào quang như ánh trăng rằm, dung mạo hắn vốn nên thanh lãnh đến cực điểm, nhưng vì ánh mắt ôn nhu của hắn mà lại hóa thành dòng suối ấm áp chảy dưới lớp băng dày.
"Bộ này đẹp nhất." Lục Vân Sơ quyết định: "Mặc bộ này đi."
Văn Triển không thích mặc đồ màu nhạt, những màu sắc này trông rất lạc lõng trong bóng tối. Nhưng hắn không từ chối, nhận lấy y phục, những ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào vải trắng sữa, vết sẹo xấu xí đỏ sậm trên tay càng thêm rõ ràng.
Hắn vội vàng buông tay xuống, không muốn để lộ vết sẹo.
Đang chìm trong tâm trạng phiền muộn, bỗng nghe Lục Vân Sơ nói: "Như vậy hơi nhạt nhòa. Môi son răng trắng, chỉ thiếu son môi thôi, hay là thoa chút son đi."
Văn Triển kinh hãi ngẩng đầu lên, lùi vội hai bước, giống như một con mèo bị xoa sống lưng giật mình dựng lông.
Lục Vân Sơ bật cười: "Trêu chàng thôi."
Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ vì phản ứng thái quá của mình, mỉm cười xin lỗi nàng, nụ cười vừa hé nở, lại nghe Lục Vân Sơ nói tiếp: "Nhưng mà chàng thật sự không cân nhắc một chút sao?"
Hắn lại xù lông.
Lục Vân Sơ cười ha hả, cuối cùng cũng không nói cho Văn Triển biết nàng có đang trêu hắn hay không.
Tâm trạng phiền muộn bị xua tan, trong lòng Văn Triển chỉ còn lại sự ngơ ngác.
Mùa đông trời tối sớm, khi hai người ra ngoài thì đèn đã lên. Vì đích đến trong cốt truyện rất hợp ý nàng, nàng liền thuận theo sự sắp đặt của cốt truyện, cùng Văn Triển đi xe ngựa đến khu phố sầm uất nhất trong thành.
Đến khu phố, nàng nhảy xuống xe trước, hăm hở hòa mình vào dòng người náo nhiệt của lễ hội đèn lồng.
Đèn hoa đủ màu sắc treo khắp phố dài, dòng người chen chúc, huyên náo như hội. Ánh đèn dịu dàng, tươi sáng như những vì sao rơi xuống trần gian, phản chiếu trên mặt sông đóng băng, ánh sáng phản chiếu từ mặt băng lan tỏa trong không trung, biến con phố dài thành dải ngân hà chốn nhân gian.
Danh Sách Chương: