Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng nói như vậy, cảm thấy nhịp tim của hắn càng lúc càng mạnh.
Thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đến nàng cũng bị lay động theo.
Nàng nói gì mà phản ứng dữ dội vậy?
"Chờ tuyết nhỏ bớt, chúng ta xuống núi, thu dọn hành lý lên đường thôi." Nàng lẩm bẩm.
Văn Triển không thể trả lời, chỉ có thể gật đầu, vậy nên nàng mỗi lần nói xong một câu, đều ngẩng đầu nhìn Văn Triển.
Góc độ này có thể nhìn rõ chiếc cổ trắng nõn và chiếc cằm gầy gò của hắn, ngoài nhịp tim cho thấy sự căng thẳng của hắn ra, yết hầu hắn cũng khẽ chuyển động, không theo quy luật nào, xem ra hơi thở cũng loạn nhịp.
Lục Vân Sơ nhìn hắn chằm chằm, hắn càng thêm căng thẳng, theo bản năng l.i.ế.m môi.
Chỉ một cái rất nhanh, động tác theo bản năng, nhưng đủ để Lục Vân Sơ trong lòng hét lên như chuột túi.
Môi hắn không có huyết sắc, cùng với làn da trắng xanh xao, làm hắn trông như người tuyết không có nhiệt độ. Nhưng bây giờ môi hắn lộ ra chút hồng hào, hơi ướt át, tựa như một đóa mai hồng nhú ra từ tuyết trắng.
Lục Vân Sơ cảm thấy kỳ lạ, không hiểu sao lại bị đánh trúng tim.
Trước kia đọc tiểu thuyết, nam chính thấy nữ chính l.i.ế.m môi liền rung động, nàng luôn cảm thấy hơi phóng đại, còn có chút biến thái. Đến khi tự mình trải nghiệm việc này mới phát hiện kẻ biến thái lại chính là mình.
Nàng vùi đầu xuống, kìm nén cảm xúc xao động.
Muốn cùng hắn yêu đương phải làm sao bây giờ? Muốn tiến triển nhanh hơn chút nữa, muốn đè hắn ra hôn, muốn ôm hắn ngủ, muốn cọ xát trong lòng hắn, mặt dày hít hà mùi hương trên người hắn.
Đáng tiếc, tiến độ của họ hiện giờ còn kém xa, nàng không muốn dọa Văn Triển, cũng không muốn lỗ mãng với hắn.
Nhưng làm sao để hắn thích mình đây?
Lục Vân Sơ nghiêm túc nhớ lại quá trình tâm lý của mình, thấy rất khó tìm được thời điểm chính xác. Điều duy nhất có thể chắc chắn là, khoảnh khắc hắn cứu nàng, nàng đã không thể cưỡng lại mà sa vào lưới tình. Còn trước đó thì khó nói, ban đầu là thương hại hắn, sau đó bất tri bất giác rung động. Không ai có thể cưỡng lại sự dịu dàng.
"Văn Triển, chàng có lạnh không?" nàng bỗng hỏi.
Văn Triển vốn không nhạy cảm với nóng lạnh, nên hắn lắc đầu.
Lục Vân Sơ thất vọng: "Vậy à, nếu chàng lạnh, có thể ôm ta nhé."
Thân thể Văn Triển vừa mới thả lỏng lại cứng đờ, như một tảng đá.
Lục Vân Sơ thở dài, ôi, chỉ là một cái ôm thôi mà, phản ứng lớn vậy, thế những điều nàng muốn… chẳng phải rất khó sao?
Nàng bất đắc dĩ giải thích: "Trời bão tuyết lạnh thế này, miếu hoang lại dột khắp nơi, dựa vào nhau sưởi ấm là chuyện thường mà." Đây là cái ôm thuần khiết! Phải!
Văn Triển tiếp nhận lời giải thích, thả lỏng, đưa tay… vén lại áo choàng cho Lục Vân Sơ, quấn kín cổ nàng lại, khiến nàng không cách nào rúc đầu vào lòng hắn được nữa.
Lục Vân Sơ tức đến nghiến răng.
Hai người ôm nhau sưởi ấm, chẳng mấy chốc cả hai cùng ngủ thiếp đi, buổi tối dậy ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp. Một đêm trôi qua, tuyết lớn cuối cùng cũng ngừng rơi.
Lục Vân Sơ tỉnh dậy trước, lặng lẽ rút khỏi vòng tay Văn Triển, cầm bình gốm ra ngoài múc tuyết sạch, quay lại đun sôi để rửa mặt.
Không có bàn chải đánh răng, nàng phải bẻ một cành cây thay thế. Nàng dẫm lên tuyết, đi ra xa.
Văn Triển tỉnh giấc, phát hiện trong lòng trống không, lập tức lật người dậy.
Trong miếu, đống lửa bập bùng cháy, bên trên đặt chiếc bình gốm, nước đã sôi, sục sục bốc hơi nóng.
Có vẻ nàng đã ra ngoài.
Văn Triển còn chưa kịp chỉnh trang y phục đã vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy đến ngưỡng cửa thì một luồng sức mạnh khủng khiếp đẩy hắn ngã xuống.
Một tiếng động trầm, hắn quỳ sụp xuống đất, cơn đau quen thuộc lại ập đến.
Hắn nghiêng đầu, bầu trời xám xịt le lói ánh bình minh. Lại là giờ này, dạo gần đây hắn sống quá thoải mái, suýt nữa thì quên mất cơn đau định giờ định khắc này rồi.
Toàn thân như bị hàng nghìn nhát d.a.o chém, lưng còn có cảm giác bị đao xuyên thủng, hắn không thể chống đỡ, cong lưng, cuộn tròn người lại.
Cơn đau lần này dữ dội hơn trước, ngũ tạng lục phủ đều như bị xé rách, hắn nghiến răng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm đẫm y phục, trông vô cùng thảm hại.
Đột nhiên, xương chân trái truyền đến cơn đau nhói buốt tâm can, vỡ vụn, gãy lìa, rồi lại nhanh chóng liền lại.
Máu thịt theo từng mảnh xương vỡ không ngừng quằn quại, hòa quyện, liên tục lặp lại trạng thái gãy chân, không hề có chút thời gian nghỉ ngơi.
Văn Triển đau đến mức ngũ quan nhăn nhó, run rẩy, theo bản năng co chân trái lại, nhưng đổi lại là cơn đau như vạn tiễn xuyên tim.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cơn đau gãy chân, hắn chưa thích nghi được, vẫn chưa tìm ra tư thế thoải mái nhất, cũng không như trước kia, đã phát hiện ra nhịp điệu của cơn đau, có thể kịp thời điều hòa hơi thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK