Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra là tỉnh rồi.
Lục Vân Sơ khoanh tay: "Tỉnh rồi thì dậy đi, đến giờ ăn cơm chiều rồi."
Cái bọc chăn im lặng, sau đó chậm rãi nhúc nhích, Văn Triển vén chăn ngồi dậy, không dám nhìn Lục Vân Sơ, đầu sắp chôn vào n.g.ự.c rồi.
Lục Vân Sơ kỳ thực không hề giận, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêm chỉnh nhận lỗi chuẩn bị chịu đòn của Văn Triển, lại rất muốn trêu chọc hắn.
Nàng không nói lời nào, xoay người vào bếp bê thức ăn.
Văn Triển nhanh chóng đứng dậy, đi theo sau nàng, vội vàng giành lấy đĩa thức ăn và bát.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Lục Vân Sơ. Cũng không biết là xấu hổ hay sợ hãi.
Tay hắn không đủ, không thể bưng hết bát đĩa lên bàn, chỉ có thể chạy tới chạy lui một cách cần mẫn, Lục Vân Sơ đương nhiên ngồi bên bàn đợi hắn bận rộn.
Sau khi bưng xong lượt cuối cùng, hắn đặt bát xuống, luống cuống tay chân nhìn Lục Vân Sơ.
Đúng lúc Lục Vân Sơ tưởng hắn muốn móc quyển sổ nhỏ ra xin lỗi, thì thấy Văn Triển lặng lẽ lui về góc tường, đứng nghiêm chỉnh, ra vẻ chuẩn bị bị phạt đói bụng.
Lục Vân Sơ:...
Lục Vân Sơ vốn dĩ không định phạt hắn, không ngờ Văn Triển lại tự giác như thế, khiến nàng bất giác nghĩ đến một biểu cảm: Có ý thức tự quản lý khá tốt.jpg
Buổi trưa ăn đồ nặng mùi, cho nên buổi tối nàng làm chút cháo thanh đạm, sủi cảo chiên và cà tím nhồi thịt, hương vị rất gia đình.
Thực ra Văn Triển chắc phải biết Lục Vân Sơ không giận, bởi vì đối diện chỗ ngồi của nàng vẫn còn bày bát của hắn, nhưng mà hắn quá hổ thẹn, trong đầu ong ong, lơ mơ lờ mờ, căn bản không nghĩ ra điều này.
Buổi chiều hắn ngủ say, nhanh đói, lúc này trong bụng trống rỗng, ngửi thấy mùi thơm của bữa tối, đứng ở góc tường hồn bay phách lạc.
Hắn muốn ngẩng đầu nhìn lên bàn, nhưng vừa nghĩ lại chiều nay làm bậy làm bạ, lập tức lại cúi đầu xuống không còn chỗ dung thân.
Uống rượu hại thân, về sau hắn nhất định sẽ không uống rượu nữa.
Có tiếng bát đũa va chạm truyền đến, chắc là Lục Vân Sơ bắt đầu dùng bữa rồi.
Văn Triển nghĩ đến món ăn lúc nãy bê cơm thấy được, lại là cách nấu hắn chưa từng ăn qua, cho dù lúc đó tâm trạng không tập trung không nhìn kỹ, ngửi cũng thấy thèm vô cùng.
Lục Vân Sơ ăn một miếng sủi cảo chiên, đặt đũa xuống, cầm thìa húp một ngụm cháo trắng, cháo trắng ấm nóng thanh đạm xuống bụng, dạ dày lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Tiếng ăn cơm của nàng rất nhẹ, nhưng Văn Triển nghe thấy lại rất rõ ràng, đến cả tiếng húp cháo cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Bất chợt, Lục Vân Sơ mở miệng: "Chàng lại đây."
Văn Triển vẫn đang thả hồn, vừa nghe thấy nàng lên tiếng, theo bản năng liền làm theo lời nàng, ngoan ngoãn đi về phía bàn.
Đi được vài bước, nghĩ lại chiều nay dính lấy nàng làm bậy, lập tức chân tay cứng đờ cùng lúc di chuyển, mặt cũng trong chớp mắt đỏ bừng.
Hắn đi đến cạnh bàn, cúi đầu, chẳng dám nhìn Lục Vân Sơ, ánh mắt tự nhiên rơi xuống bàn.
Ơ kìa, sao lại có bát của hắn, một bát cháo trắng to thế này, là cho hắn dùng bữa à?
Sủi cảo trông ngon mắt thật, khác hẳn với loại luộc, bề mặt sủi cảo ánh lên một tầng dầu mỡ nhàn nhạt, vỏ bánh cũng không quá ướt, hẳn là ăn sẽ dai hơn loại luộc. Tất cả sủi cảo đều được đặt trên một cái bánh trứng sữa vàng ươm, bên trên còn rắc vừng.
Món ăn bên cạnh trông lạ mắt ghê, ban nãy hắn đã thắc mắc không biết làm từ gì, giờ nhìn thêm mấy lần nữa cũng vẫn không hiểu ra. Nhưng mà hắn đoán bên ngoài được tẩm bột mì, rồi đem chiên ngập dầu, nên trông vàng ruộm giòn tan, thoang thoảng mùi dầu thơm.
Lục Vân Sơ nhìn sang Văn Triển, hắn cúi đầu, nhưng do dáng người cao nên Lục Vân Sơ ngồi trên ghế vẫn thấy được nửa khuôn mặt hắn.
Ánh mắt hắn cứ vô thức liếc qua liếc lại chỗ thức ăn, đúng là đang thèm thuồng rồi.
"Chàng không định ăn cơm sao?"
Văn Triển nuốt nước bọt ực một cái, vùi đầu thấp hơn nữa, dùng hành động này để bày tỏ sự áy náy.
"Chàng còn nhớ buổi chiều đã làm gì không?"
Văn Triển gật đầu.
"Không có gì muốn nói với ta sao?"
Hai tai Văn Triển đỏ bừng như sắp nhỏ máu, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, hắn quá xấu hổ, đến nỗi ngoài xin lỗi ra thì không biết nói gì hơn.
Hắn đang định lôi giấy bút ra thì Lục Vân Sơ lên tiếng ngăn lại: "Thôi được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi, nhiều thế này, đừng lãng phí."
Thật ra Lục Vân Sơ nói chuyện bằng giọng điệu bình thường, nhưng trong mắt Văn Triển đang áy náy thì lại thành ra nàng không muốn để ý đến hắn, đang giận, còn không muốn nghe hắn nói gì cả.
Hắn ngước lên nhìn nàng một cái, thấy nàng đang cúi đầu lặng lẽ húp cháo, trong lòng càng thêm lo lắng, rón rén ngồi xuống đối diện nàng.
Hắn thử cầm đũa lên, thấy Lục Vân Sơ không phản ứng gì, mới len lén đưa đũa về phía cà tím nhồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK