Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành động nhỏ này khiến lòng nàng ngứa ngáy, khóe miệng vô thức cong lên, nghiêng người hôn lên mi tâm Văn Triển.
Văn Triển tiến bộ rất nhanh, từ trước kia không dám nhìn nàng, đến chạm vào một cái liền cả người cứng đờ, rồi đến bây giờ đã quen với sự tiếp xúc thân mật, thực ra hắn cũng đang nỗ lực tiến gần đến Lục Vân Sơ.
Văn Triển đã quen với việc nàng "động tay động chân", không có phản ứng gì, chỉ dừng lại, đợi nàng hôn xong, ngồi đàng hoàng, mới tiếp tục viết chữ: Ngày đầu tiên nàng đã nói với ta rồi.
Lục Vân Sơ "hả?" một tiếng, một lúc sau mới nhớ ra, ngày đầu tiên xuyên không đến đây, nàng đã nói với Văn Triển mình không phải Lục Vân Sơ trước kia.
Thì ra những lời này hắn vẫn nhớ. Vậy nên ngay từ ngày đầu tiên, hắn đã chưa từng áp đặt hình ảnh Lục Vân Sơ trước kia lên người mình, vậy thì những ngày tháng nàng cứ lưỡng lự không dám đến gần hắn thật ra đều là uổng phí tâm tư.
"Lúc đó ta nói như vậy, chàng liền tin ngay sao?" Nếu như nguyên chủ nữ phụ muốn trêu đùa hắn, cố ý nói những lời này để dày vò hắn thì sao?
Văn Triển gật đầu, dường như đang chìm vào hồi ức, cả đôi mày lẫn khóe mắt đều nhuốm vẻ dịu dàng ấm áp.
Hắn viết lên lòng bàn tay nàng: Bởi vì khi vừa nhìn thấy nàng, ta đã đoán được.
Lục Vân Sơ ngẩn người, rất khó tưởng tượng tâm trạng của Văn Triển lúc đó ra sao, sao có thể chỉ nhìn một cái đã phát hiện ra người khác đã đổi hồn cơ chứ?
Nàng chợt muốn trêu chọc Văn Triển: "Vậy chàng có phải vừa gặp đã yêu ta không?" Đáp án đã quá rõ ràng rồi, ai lại đi vừa gặp đã yêu một người mang dáng vẻ của kẻ đã hành hạ mình, không bị ám ảnh tâm lý là tốt lắm rồi.
Văn Triển cứng đờ người, lông mi run rẩy, lặng lẽ đẩy đẩy ngón tay nàng, nắm tay nàng lại thành hình quả đ.ấ.m – đây là đang từ chối trả lời câu hỏi này.
Lục Vân Sơ nghĩ vấn đề này làm cho Văn Triển nhớ tới chuyện không vui, không được thoải mái. Nàng bỗng mềm lòng, áy náy hôn lên trán hắn.
Ai ngờ Văn Triển bỗng nhiên cựa quậy đầu, Lục Vân Sơ tưởng hắn muốn tránh nụ hôn này thì hắn lại ngẩng đầu, dùng môi đón lấy.
Lục Vân Sơ ngớ người, vậy là ý gì đây?
Nàng cảm thấy mình nghiêm túc suy nghĩ là có thể hiểu được đáp án của vài vấn đề, thế nhưng nàng bị Văn Triển hôn đến choáng váng, cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể than thở một câu sắc đẹp hại người.
Xe ngựa đến trấn trên, một nhóm người vào ở trọ tại quán trọ gần cửa thành nhất.
Càng đi về phía bắc càng hoang vắng, ăn uống không còn phong phú như trước, đồ ăn ở quán trọ ăn cũng bình thường, thịt không ra vị thịt, rau cũng héo úa, vị nhạt nhẽo.
Người ta đến mùa đông là đặc biệt muốn ăn thịt, Lục Vân Sơ đã lâu rồi chưa được dính tới mùi tanh, rất muốn ăn thịt mỡ màng.
Nàng do dự một chút, vẫn hỏi tiểu nhị: "Gần đây có chỗ nào bán thịt heo không?"
Tiểu nhị cũng không để ý, nhiệt tình chỉ đường cho nàng: "Ra cửa rẽ phải, đi dọc theo con phố này, đi đến cuối đường, ngài lại hỏi, ở ngay khu đó đó."
Lục Vân Sơ nói lời cảm tạ với hắn ta, kéo Văn Triển ra cửa: "Đi, mua thức ăn nào."
Văn Triển và Lục Vân Sơ cứ như bị dính keo, hận không thể lúc nào cũng ở bên nhau, đám thị vệ vừa không chú ý là hai người đã biến mất, bọn họ rất bất lực, chỉ có thể vội vàng đuổi theo tìm kiếm.
Con đường rẽ phải khi ra khỏi cửa, đi đến cuối đường là rất gần cửa thành, lưu lượng người qua lại lớn, Văn Triển và Lục Vân Sơ nắm tay nhau, có chút ngượng ngùng, muốn buông ra.
Lục Vân Sơ cảm nhận được, ra vẻ bị tổn thương mà nhìn hắn: "Chàng muốn buông tay ta ra ư, chàng chê ta mất mặt sao!"
Văn Triển vốn còn đang ngủ gà ngủ gật, mắt lim dim, đôi mắt thon dài trông có vẻ hơi lạnh lùng, vừa nghe thấy câu này, lập tức tỉnh táo, mở to mắt, trong giây lát khôi phục hình thái mèo con.
Cho dù hắn có thể nói chuyện, đối mặt với loại oan ức vô cớ này cũng trăm cái miệng cũng không biện minh được, huống chi là không thể nói cũng không có giấy bút để viết chữ.
Hắn lo lắng lắc đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Vân Sơ, tỏ ý không phải như nàng nói.
Lục Vân Sơ lại hất tay hắn ra: "Hu hu hu, buồn quá, ta đau lòng lắm."
Nói xong liền nhanh chóng chạy về phía trước.
Diễn xuất vụng về như vậy thì đứa trẻ ba tuổi cũng không lừa được, lại có thể lừa được Văn Triển.
Văn Triển người cao chân dài, vài bước đã đuổi kịp nàng, muốn nắm lấy tay áo nàng.
Động tác kéo qua kéo lại của hai người họ đã thu hút ánh nhìn của không ít người qua đường, còn không bằng lúc nãy lặng lẽ nắm tay, che kín tay áo thì cũng chẳng ai nhìn lén.
Lục Vân Sơ mặt dày, không thấy có gì, hất tay một cái, lại tiếp tục chạy, chẳng thèm giữ dáng vẻ tiểu thư khuê các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK