Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân Sơ không hề hay biết suy nghĩ của nữ chính, tâm trạng rất tốt trở về viện, Văn Triển đang đứng chờ nàng dưới mái hiên.
"Sao chàng lại dậy rồi?" Nàng vội vàng chạy tới: "Ngoài này lạnh, không phải đã dặn chàng nằm nghỉ ngơi sao?"
Văn Triển cười chỉ chỉ vào bếp, Lục Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ trán: "Chết rồi, quên tắt lửa! Bánh của ta!"
Vừa mới bước ra được nửa bước chân, đã bị Văn Triển kéo lại, trước mắt xuất hiện quyển sổ mà hắn đã viết sẵn chữ.
—— Đừng lo, ta đã tắt lửa rồi.
Lục Vân Sơ gật đầu, yên tâm: "Hôm nay chúng ta ăn bánh, ta nghĩ kỹ rồi, suốt ngày uống cháo người cũng sẽ chẳng có chút sức lực nào, chàng yếu ớt như vậy, vẫn nên ăn chút gì đó bổ dưỡng."
Văn Triển gật đầu.
"Nhưng mà chàng phải ăn từ từ thôi, nếu dạ dày không thoải mái thì lập tức dừng lại, được không?"
Văn Triển lại gật đầu.
Gật đầu thì dứt khoát lắm, đến lúc ăn thì quên béng mất.
Bánh mới ra lò trông thật hấp dẫn, vỏ bánh vàng ươm thơm phức, hơi nóng từ lò làm dậy lên mùi thơm lừng của bột mì.
Cắn một miếng, bánh mềm xốp, thịt ngọt thơm, nước thịt cứ trào ra, khó mà giữ được vẻ tao nhã. Môi phải mím chặt để nước thịt khỏi chảy ra ngoài, hai má phải phồng lên mới có thể ngậm được bánh, nhai chóp chép.
Lục Vân Sơ vốn không phải người cầu kỳ, nàng làm bánh, cứ sao cho no bụng là được, bánh nướng to tướng chắc nịch, thịt thăn cứ thế mà nhồi vào, nước thịt cũng chan đầy, suýt chút nữa thì không gói lại được.
Chính cái sự chất phác này mới khiến người ta cảm nhận trọn vẹn sự thỏa mãn của tinh bột, vứt bỏ hết kiểu cách, thỏa thích tận hưởng niềm vui thuần túy mà thức ăn mang lại.
Văn Triển cúi đầu, càng ăn càng nhanh, hai má phồng lên khi nhai, chẳng giống hắn chút nào.
Hắn ăn rất im lặng, Lục Vân Sơ ngẩng lên mới thấy cảnh này, vội lớn tiếng ngăn lại: "Ăn từ từ thôi, từng miếng nhỏ một!"
Văn Triển ngẩng đầu lên, có chút ngượng ngùng như bị bắt quả tang, vội vàng nuốt xuống.
Kết quả lại bị mắng: "Nhai kỹ rồi hãy nuốt." Lục Vân Sơ bất lực nói: "Sợ dạ dày chàng không đau à?"
Thấy nàng nhíu mày, Văn Triển lập tức ủ rũ như đứa trẻ làm sai, len lén nhìn nàng, vẻ mặt đầy áy náy, đặt bánh xuống.
Lục Vân Sơ cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa, thấy hắn như vậy thì mềm lòng, dịch sang bên cạnh hắn, hỏi: "Dạ dày khó chịu à?"
Văn Triển lắc đầu, sau khi lắc đầu lại xoa xoa bụng, xác nhận không phải mình đã quen với cơn đau mà tê liệt, mà là thật sự không thấy đau, lại lắc đầu lần nữa.
Lục Vân Sơ bèn nói: "Thôi được, vậy chàng cứ ăn tiếp đi, ăn hết cái này thì không được ăn nữa." Nàng ngồi bên cạnh Văn Triển, thấy hắn cầm bánh lên gặm từng miếng nhỏ, rất muốn cười.
Nhìn một người lãnh đạm xa cách như vậy, lúc ăn lại trái ngược hoàn toàn, ngấu nghiến, chẳng giống hắn chút nào.
Lục Vân Sơ bất lực lắc đầu, chẳng qua chỉ là cái bánh kẹp thịt bình thường thôi mà, cứ như chưa được ăn món ngon bao giờ… À không, không phải như, mà là thật sự chưa được ăn món ngon bao giờ.
Nàng thở dài trong lòng, nặn ra một nụ cười dịu dàng, đẩy bát canh trứng rong biển về phía Văn Triển: "Uống chút canh đi, đừng vội, cứ từ từ, đợi dạ dày chàng khỏe lại rồi ta cho chàng ăn bao nhiêu cũng được."
Ngày mười lăm tháng mười một, phần thưởng cho Văn Giác lập công trở về cuối cùng cũng đến, cả phủ Văn tràn ngập không khí chúc mừng.
Nghe được tin tức, Lục Vân Sơ cho rằng trong thời khắc quan trọng này sẽ không thiếu màn kịch của mình, một vai phụ quan trọng.
Quả nhiên, có hạ nhân đến báo, tối nay Văn Giác sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người. Tuy nhiên, không có mời bọn họ.
Văn Triển sức khỏe yếu, sợ ánh sáng, không thích náo nhiệt, quanh năm không ra khỏi cửa, không mời hắn cũng là chuyện bình thường.
Còn việc không mời Lục Vân Sơ lại càng bình thường, chỉ cần đầu óc không có bệnh nặng thì sẽ không ai mời Lục Vân Sơ cả.
Nhưng mà nữ phụ độc ác làm sao cam tâm chứ? Lục Vân Sơ giận dữ dậm chân, nói lời thoại của mình: "Tại sao không mời ta, chẳng lẽ ta không ra mặt được à? Ta đã gả vào phủ Văn, là chủ nhân nơi này, là người thân của hắn, tại sao ta lại không thể xuất hiện trong yến tiệc mừng công của hắn chứ?" Nàng đã quen với sự điên rồ của nữ phụ, biểu cảm lúc này rất đúng mực: "Ta phải mặc y phục lộng lẫy nhất, đeo trang sức quý giá nhất, cùng hắn sánh vai trong yến tiệc mừng công."
Vừa dứt lời thoại, lập tức ọe một tiếng, đúng là ghê tởm hết sức.
Hạ nhân tản đi, chỉ còn lại Lục Vân Sơ đứng giữa sân trầm ngâm suy nghĩ.
Để nàng đến yến tiệc ăn mừng làm loạn à, không thành vấn đề, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nói lui một vạn bước, chỉ cần có thể chọc tức Văn Giác, nàng rất vui khi thấy điều đó.
Chỉ là yến tiệc ăn mừng này kéo dài có hơi lâu không? Trời lạnh thế này, thức ăn bày ra chẳng mấy chốc sẽ nguội, nàng đâu muốn khổ sở diễn một màn lại còn đói meo cả buổi tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK