Hắn càng e lệ, nàng càng mạnh bạo, nhất định phải để hắn mở to mắt nhìn nàng chứng minh. Nàng ngồi xuống, quen tay hay việc, nhanh chóng tìm thấy niềm vui, dần dần trở nên thành thạo.
Văn Triển thích đặt mình vào vị trí chiều lòng, mọi việc có thể lấy lòng Lục Vân Sơ đều là nhiệm vụ hàng đầu của hắn.
Nhưng có vài chuyện hắn không thể khống chế. Hắn không kìm được động tác của cơ thể, bắt đầu va chạm vào nàng.
Lục Vân Sơ chẳng mấy chốc đã hết sức, chân mỏi nhừ, nằm nhoài trên người hắn.
Hắn lập tức dừng lại, e sợ mình làm không tốt, nàng sẽ đứng dậy bỏ đi ngay.
Lục Vân Sơ nghiến răng nghiến lợi: "Chàng cũng thật biết nhịn đấy."
Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện mắt Văn Triển đỏ hoe. Mí mắt hắn vốn dĩ đã mỏng, một khi đau khổ hay cảm động, rất dễ dàng lộ ra sắc màu tựa mây tía.
Lục Vân Sơ không thể không thừa nhận, hắn thật sự rất biết nhẫn nhịn. Nhưng cũng chỉ được một lúc, nàng bất động quá lâu, trêu ngươi hắn, hắn thật sự không thể nhịn được nữa, lật người, chiếm thế thượng phong.
Lục Vân Sơ rất muốn nhìn biểu cảm của hắn, nhưng Văn Triển lại cúi đầu, không nhìn mặt nàng, ánh mắt nhìn về nơi khác.
Nàng choáng váng, muốn níu lấy hắn, tay mềm nhũn không được, chỉ có thể r.ên r.ỉ làm bộ làm tịch nói: "Chàng làm ta đau."
Văn Triển lập tức dừng lại, hoảng hốt nhìn nàng, mí mắt vốn đã đỏ hoe, dáng vẻ này trông như sắp khóc òa lên.
Lục Vân Sơ mệt mỏi bật cười, Văn Triển mới biết mình bị nàng đùa giỡn.
Hắn có chút tủi thân, không thể đem chuyện này ra lừa hắn, nếu không hắn thật sự sẽ tự trách đến c.h.ế.t mất. Nhưng Lục Vân Sơ làm gì cũng được, hắn tủi thân một chút, lập tức tiêu hóa hết, cúi đầu tiếp tục.
Lục Vân Sơ ngắt quãng nói: "Văn Triển, ta thật sự không biết làm sao với chàng... Nhưng không sao, nếu ta đã hứa sẽ kéo chàng ra ngoài, thì ta sẽ kiên nhẫn chờ chàng."
Tình ý của nàng đối với Văn Triển không sâu đậm bằng Văn Triển đối với nàng, dù là yêu hay là dựa dẫm, những cảm xúc này hòa vào nhau, đã không thể phân biệt được nữa. Nàng lỗ mãng xông vào thế giới của Văn Triển, cướp đi tất cả tầm nhìn của hắn, được gửi gắm tình yêu nặng trĩu đầy cẩn thận như vậy, thì nào có tư cách mất kiên nhẫn?
Được người ta thích đến mức run sợ như vậy, cũng là một loại may mắn.
Nàng nói: "Cám ơn chàng."
Không biết là mồ hôi hay nước mắt rơi trên người Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ lau đi giọt nước, đầu óc trống rỗng, rất phá hỏng bầu không khí mà nghĩ, lúc trước nàng lỗ mãng xông vào thế giới của Văn Triển, bây giờ cũng bị lỗ mãng xông trở lại.
Lại là một buổi sáng cửa đóng then cài.
Lục Vân Sơ tắm rửa xong, chuẩn bị tìm đồ ăn, thì bị Văn Giác chặn lại.
Hắn ta nói: "Có thể nói chuyện được không?"
Lục Vân Sơ không có sắc mặt tốt với hắn ta, đã thành thói quen, theo bản năng cãi lại: "Không."
Văn Giác xoa xoa mi tâm, giống như cả đêm không ngủ: "Chuyện chính sự."
Lục Vân Sơ vẫn đi theo hắn ta ra sân sau.
Không khí bên ngoài rất trong lành, Văn Giác khoanh tay, hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Vân Sơ đã quen với dáng vẻ cuống cuồng của hắn ta, rất ít khi thấy hắn ta nghiêm túc như vậy.
Nhìn như vậy mới ra dáng nam chính... Nàng đang nghĩ lung tung thì Văn Giác đột nhiên quay đầu lại, mở miệng nói: "Ta đã rất nhiều lần muốn g.i.ế.c muội."
Dù Lục Vân Sơ có nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao Văn Giác lại mở đầu bằng câu này.
Nàng kinh ngạc: "Hả?" một tiếng.
Văn Giác lắc đầu: "Ta cũng không hiểu. Mơ mơ hồ hồ, có một giọng nói nhắc nhở ta, muội rất không tốt với A Triển, hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau, hơn nữa ta phải g.i.ế.c muội."
Hắn ta cười khổ: "Kỳ lạ đúng không?"
Lục Vân Sơ cứng họng.
Văn Giác cũng không mong nàng trả lời, hắn ta chỉ nói: "Hai người định đi đâu?"
Lục Vân Sơ vẫn còn đang trong cơn chấn động, chưa kịp lên tiếng, Văn Giác đã tự mình nói tiếp: "Xuống phía nam tìm phụ thân muội à?"
Lục Vân Sơ lùi lại nửa bước.
Thật khó để diễn tả cảm giác này, Văn Giác quá bình thường, bình thường đến mức khiến nàng có chút sợ hãi. Trước đây, khi đối mặt với Văn Giác, nàng luôn cảm thấy không chân thực, hắn ta là nam chính, là kẻ thù hai kiếp của "nàng" trong sách, là một kẻ điên luôn tràn ngập địch ý với nàng.
Nhưng hắn ta bây giờ... Lục Vân Sơ đáp: "Đi thì đã sao, không đi thì lại sao?"
Văn Giác khẽ cười: "Con đường xuống phía nam e rằng sẽ không yên ổn, chẳng bao lâu nữa sẽ có chiến sự."
Hắn ta nói như vậy nghe thật kỳ lạ, có thiện ý, chuyện này tự nó đã kỳ quặc rồi.
Danh Sách Chương: