Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng coi như may mắn, đúng là nhà người Hán, giao tiếp không gặp trở ngại. Sau khi làm thịt dê xong, nhóm lửa lên, Lục Vân Sơ mời họ cùng dùng bữa.
Có lẽ vì sống ở đây lâu đời, họ nhiễm chút phóng khoáng của người du mục, vừa thấy Văn Triển thì mắt sáng lên, lập tức quay sang Lục Vân Sơ nói: "Lang quân nhà muội đẹp trai quá."
Văn Triển vốn đã ngồi bên ngoài không được tự nhiên, vừa nghe câu này, nét mặt không khỏi cứng lại.
Lục Vân Sơ cười ha hả: "Các tỷ không phải thích kiểu nam nhân cường tráng sao?"
Cô nương người Hán trạc tuổi nàng lắc đầu: "Ai cũng thích hết, chỉ cần đẹp trai là được. Nam nhân cường tráng giỏi săn b.ắ.n thật đấy, nhưng chúng ta cũng có thể tự nuôi sống bản thân mà." Nàng ấy hạ giọng: "Mà nghe ta nói, nam nhân càng cường tráng thì chuyện chăn gối lại càng..."
Lục Vân Sơ bị sặc nước miếng đến chảy nước mắt.
Còn Văn Triển bên kia thì nắm chặt tay.
Không phải hắn muốn nghe lén, mà là cô nương này nói quá to.
Vừa dứt lời, phu quân của cô nương tỷ tỷ kia bước vào, xách theo một giỏ thú săn, trừng mắt nhìn người lạ mặt xuất hiện trong lều.
"Đấy." Cô nương cũng không khách sáo: "Hồi đó ta là mê chàng này..."
Lục Vân Sơ vội vàng cắt ngang: "Ta biết rồi, ta biết rồi, không cần nói kỹ đâu."
Nàng chép miệng, nhìn người ta ríu rít quấn quýt lấy phu quân, nháy mắt với Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ đỏ mặt, nam nhân ngoại tộc này thật sự cường tráng, gần gấp đôi so với đội trưởng thị vệ mà nàng chọn ra. Mà cô nương Hán kia đứng trước mặt hắn ta, nhỏ nhắn đến mức tưởng chừng như có thể xách lên bằng một tay.
Đã lâu lắm rồi nàng mới gặp được người cùng tuổi nói chuyện hợp cạ như vậy, nên cũng buông thả bản thân, nháy mắt đáp lại. Không phải là thô tục, mà là thấy rất... thôi được rồi, đúng là thô tục.
Mà nào hay ánh mắt Văn Triển đang khẽ khàng dừng trên người nàng, rồi lại khẽ khàng rời đi.
Thịt dê nhanh chóng được làm xong, nam nhân ngoại tộc lưng hùm vai gấu kia cũng tham gia vào bữa ăn. Tên của hắn ta rất khó đọc, Lục Vân Sơ không nhớ hết, hắn ta cũng không thông tiếng Hán, không thể giao tiếp với nàng, hai người đều nhìn nhau cười hề hề để bày tỏ thiện ý.
Có lẽ nụ cười hề hề của nàng hơi quá đà, khiến tỷ tỷ kia cười khúc khích: "Không ngờ muội lại có chút giống chàng."
Lục Vân Sơ gõ gõ đầu, bị người ta cười đến ngại ngùng, rồi quay người vẫy tay với Văn Triển: "Qua đây ăn cơm thôi."
Thịt dê béo múp mọc hoang dã có thịt cực kỳ mềm, vì sắp sang đông nên tích trữ đủ mỡ, đặt trên lửa nướng, mỡ tan chảy, không ngừng nhỏ xuống củi lửa, ngọn lửa bùng lên những tia lửa, nướng lớp da bên ngoài vàng giòn rụm.
Lục Vân Sơ mang theo đầy đủ gia vị, những loại như thì là, hạt tiêu đều là những loại gia vị đắt tiền, chỉ có thể mua ở tiệm bán hương liệu. Nàng không hề tiếc tay, rắc mạnh lên thịt dê. Lửa l.i.ế.m qua gia vị, tỏa ra mùi thơm nức mũi, không khí toàn mùi thịt dê nướng, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trước đây ăn thịt dê toàn là ăn xiên rồi húp canh, hiếm khi có dịp được ăn đã đời như này.
Thịt dê nướng xong, dùng d.a.o cắt một miếng, mỡ nóng hổi theo mép miếng thịt chảy ra.
Lục Vân Sơ không nhịn được, nếm thử trước một miếng, nóng phỏng đến mức cứ hà hơi.
Văn Triển vốn đang im lặng bên cạnh, thấy nàng bị bỏng, vội đưa túi nước cho nàng.
Lục Vân Sơ lại không thấy, mà trông thấy một đại hán lực lưỡng cũng đang ăn uống giống nàng, thấy hắn ta cũng bị bỏng, liền cười ngoác miệng.
Cười phu quân nhà người ta xong, cuối cùng cũng nhớ ra phu quân của mình.
Nàng cắt một miếng cho vào bát đưa cho Văn Triển, Văn Triển lặng lẽ nhận lấy, ngồi xổm một bên, ăn từng miếng nhỏ.
Cắn miếng da giòn rắc thơm lừng gia vị, lớp mỡ bên trong lập tức bao phủ lấy đầu lưỡi, hương vị đậm đà lan tỏa đến tận chóp mũi. Thịt mềm mại, cảm giác ăn vào không hề thua kém phần mỡ béo, mang theo vị ngọt thanh của sữa dê, vương vấn nơi đầu lưỡi mãi không tan.
Lục Vân Sơ ăn đến mức mỡ màng cả miệng, trông chẳng ra dáng tiểu thư khuê các chút nào. Nàng lau miệng, nhích lại gần Văn Triển: "Ngon không?"
Văn Triển gật đầu.
"Vậy chàng ăn thêm đi." Nàng ân cần cắt cho hắn một miếng đùi dê: "Chàng săn được con dê này, chàng là đại công thần."
Văn Triển mím môi, nặn ra một nụ cười với nàng.
Mùi thơm béo ngậy của thịt dê khiến người ta choáng váng, Văn Triển ăn rất nhanh, Lục Vân Sơ lại cắt thêm cho hắn một miếng vào bát, đầu óc lơ đãng, buột miệng nói: "Miếng này béo quá, dạ dày chàng không tốt, đừng ăn nhiều quá."
Văn Triển vốn im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt rất là… tủi thân.
Lục Vân Sơ nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên Văn Triển nhìn nàng như vậy, lúc này trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: Tiêu đời rồi.
Chương 170
Nàng bỗng nhớ ra bệnh của Văn Triển đã khỏi rồi.
Nàng cười hề hề một tiếng, định giả ngốc cho qua chuyện, Văn Triển không để ý, cúi đầu ăn thịt.
Ai cũng biết Văn Triển là người không có tính khí, cho nên Lục Vân Sơ vừa nhai miếng thịt dê nướng thơm lừng, vừa len lén quan sát phản ứng của Văn Triển.
Văn Triển rốt cuộc có giận không vậy trời.
Hình như là có, lại hình như là không.
Ăn thịt dê xong, các cô nương bưng trà ra, ở phương Bắc trà hiếm hoi lại đắt đỏ, đây xem như là khoản đãi khách quý.
Lục Vân Sơ cảm tạ, ân cần bưng trà, ngồi xuống cạnh Văn Triển: "Uống chút trà cho đỡ ngấy."
Văn Triển nhận lấy, ngoan ngoãn uống trà, dù chỉ là trà vụn, hắn cũng không tỏ vẻ gì, vẫn từ tốn thưởng thức, trông chẳng khác gì ngày thường.
Lục Vân Sơ nhìn hắn một lúc, thật sự không nhìn ra có gì bất thường, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.
Ăn uống no nê nghỉ ngơi xong, hai người chuẩn bị trở về.
Các cô nương ôm nhau từ biệt, Văn Triển kiên nhẫn đứng đợi ở ngoài lều.
Đợi họ từ biệt xong, Lục Vân Sơ chạy đến nắm lấy tay áo Văn Triển, hai người đi về chỗ buộc ngựa.
Người khác giận dỗi, chính là mặt lạnh chiến tranh lạnh bạo lực lạnh, im lặng không nói.
Nhưng tướng mạo Văn Triển vốn đã lạnh lùng, lại còn câm, im lặng còn hơn ai hết, thật sự là không đoán ra được có đang giận hay không.
Lục Vân Sơ lay lay tay áo hắn: "Chàng thấy thịt dê hôm nay ngon không?"
Văn Triển quay lại, hắn luôn lịch sự như vậy, dù khi nào cũng phải nhìn người ta mới trả lời.
Người kia gật đầu.
Lục Vân Sơ cảm thấy mình khép nép lại, có chút dè dặt thận trọng.
"Vậy hôm nay chàng chơi có vui không?"
Văn Triển vẫn gật đầu.
Thế này thì làm sao biết được hắn có giận hay không, Lục Vân Sơ hết cách, đành hỏi thẳng: "Chàng không giận ta chứ?"
Lần này Văn Triển không gật đầu ngay mà xoay người lên ngựa, đưa tay về phía nàng.
Lục Vân Sơ cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi: "Chàng giận rồi phải không?"
Văn Triển thở dài, lắc đầu, nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên ngựa ngồi trước mặt mình.
Trở về quán trọ, tắm rửa xong xuôi, Lục Vân Sơ cũng mệt lử, chuẩn bị ngủ sớm.
Nàng nằm trên giường đợi Văn Triển, một lúc lâu sau Văn Triển mới đến, người đầy hơi nước, xem ra lại tắm nữa rồi.
Lục Vân Sơ đã buồn ngủ, mơ màng rúc vào lòng hắn, vốn định nằm trên giường trò chuyện một chút có thể hỏi ra rốt cuộc hắn có giận hay không, rồi thân mật một chút, chắc cũng hết giận rồi, không có vấn đề gì lớn, nhưng đã đánh giá thấp cơn buồn ngủ của mình.
Nàng lẩm bẩm vài câu, không chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi, đầu vẫn đặt trên n.g.ự.c Văn Triển.
Đèn dầu vẫn chưa tắt, nàng cũng ngủ không yên giấc.
Trong cơn mơ màng, đột nhiên bị Văn Triển đẩy tỉnh.
Nàng mở mắt, trước mắt không biết từ lúc nào đưa tới một tờ giấy.
Lục Vân Sơ cố gắng mở to mắt để nhìn rõ chữ viết.
Mơ hồ có thể nhìn ra được mấy chữ viết trên đó: Ta chuyện phòng the không được sao?
"Khụ khụ khụ!" Lục Vân Sơ ho dữ dội, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Lục Vân Sơ dụi dụi mắt, cố gắng thuyết phục bản thân mình hoa mắt nên nhìn không rõ.
Nhưng nhìn kỹ lại, vẫn là mấy chữ đó.
Nàng kinh ngạc đến mức không biết nói gì cho phải, một lúc lâu sau ngây ngốc hỏi: "Cả ngày hôm nay chàng buồn bã suy nghĩ, chính là để nghĩ chuyện này sao?"
Văn Triển quay mặt đi, không trả lời.
Đây có nghĩa là ngầm thừa nhận.
Lục Vân Sơ nhìn tờ giấy nhăn nhúm, nhìn một lúc lâu, không nhịn được bật cười.
"Cái này là cái gì chứ…" Nàng nói: "Ta đâu có nói chàng không được?"
Văn Triển quay đầu lại, đây là vấn đề nàng nói hay không nói sao?
Hắn cứng đầu, nhưng vẫn không nhịn được, kéo tay Lục Vân Sơ viết: Hôm nay nàng và Ba thảo luận chuyện đó, ta đều nghe thấy.
Ba gì cơ? Lục Vân Sơ ngẩn người, mới nhận ra hắn nói đến tên đại hán ngoại tộc kia. Hay lắm, nàng còn chưa nhớ được tên người ta, Văn Triển chỉ nghe lỏm được mà đã nhớ rồi.
Lục Vân Sơ trả lời: "Nhưng mà cũng là cô nương kia nói huynh ấy… khụ, ta có nói gì đâu."
Văn Triển nhướng mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt khiến Lục Vân Sơ bỗng cảm thấy chột dạ.
Nàng nói: "Ta thật sự không nói gì mà."
—— Nàng cứ cười.
Lục Vân Sơ cứng họng: "Vậy, vậy ta cười cũng không được sao?"
Văn Triển nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, rút tay về, không nói gì nữa, co chân lại, chuẩn bị cuộn tròn ngủ, trông có vẻ tủi thân.
Lục Vân Sơ vội vàng quỳ dậy, xoay người Văn Triển đang quay lưng về phía mình lại: "Chàng giận thật rồi sao?"
Văn Triển mím chặt môi, cố ý quay mặt đi, không nhìn nàng.
Lục Vân Sơ vậy mà còn có tâm trạng nghĩ: Chuyện lạ có thật, Văn Triển thế mà lại giận rồi! Hắn vậy mà cũng biết giận!
Chính vì phân tâm nên nàng nói chuyện không suy nghĩ: "Ba gì đó là do nương tử người ta nói được, ta chưa so sánh qua, không biết thế nào mới gọi là tốt, nhưng theo cảm nhận của riêng ta, ta thấy chàng rất tốt mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK