Nàng trầm trồ một hồi, vội quay lại giục Văn Triển xuống xe.
Rèm xe không nhúc nhích.
Đúng lúc nàng chuẩn bị vén rèm kéo Văn Triển xuống thì một bàn tay trắng nõn bỗng nhiên vén rèm lên, Văn Triển cúi đầu, nghiến răng, không để nàng nhìn thấy mình đang run rẩy.
Đèn hoa không sáng bằng ánh mặt trời, nhưng vẫn chói mắt. Dòng người chen chúc, tiếng nói cười bên tai hắn vang lên gấp bội, hắn đã không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa từng nghe thấy âm thanh náo nhiệt ồn ào như thế này, quá huyên náo, giống như tiếng búa không ngừng gõ vào thái dương hắn.
Ánh sáng không đủ rõ, Lục Vân Sơ không nhận ra sự khác thường của hắn, mỉm cười nhìn hắn xuống xe.
Dáng hắn cao thẳng, dung mạo ôn hòa, thanh khiết như ngọc, ngay cả động tác cúi đầu cũng tao nhã như được điểm xuyết ánh sáng. Người khác cử động chậm chạp trông rất khó chịu, nhưng hắn cử động chậm chạp lại toát lên vẻ quý phái, nho nhã.
Đợi hắn đứng vững, Lục Vân Sơ liền xoay người chạy vào đám đông: "Nhanh lên! Chúng ta đi ăn đồ ngon!"
Trên không như có một lớp màng mỏng, ngăn cách hắn với thế giới này, trước mắt ánh sáng rực rỡ, giống như một giấc mộng hư ảo.
Văn Triển nhìn bóng lưng Lục Vân Sơ, rất muốn đuổi theo, nhưng không thể khống chế được sự cứng đờ của cơ thể, càng thêm bực bội chính mình.
Không ngờ Lục Vân Sơ đi được vài bước, bỗng quay đầu lại, một tay kéo lấy tay áo hắn: "Ngây ra đó làm gì, mau đi." Nàng cười nói: "Phải nắm chặt chàng, kẻo bị dòng người xô lạc mất."
Văn Triển bị nàng kéo loạng choạng vài bước, ngẩn người, bỗng dưng cùng nàng bước vào chốn phồn hoa đô hội.
Hội đèn quả thật rất đông đúc, có người xách đèn hoa, phải né tránh trái phải để nhường đường.
Lục Vân Sơ kéo Văn Triển len vào khe hở dòng người, thân hình nàng nhỏ nhắn, Văn Triển thì khác, rất nhanh đã bị người ta va phải.
Gã nam nhân ngẩng đầu, định chửi vài câu, nhưng vừa thấy mặt Văn Triển, lời lẽ tục tĩu liền nuốt xuống, ấp úng lẩn đi.
Lục Vân Sơ cau mày, thấy Văn Triển sắc mặt tái nhợt, tưởng hắn bị đụng đau, vội hỏi: "Không sao chứ?"
Văn Triển lắc đầu, cố gắng điều hòa nhịp thở, đè nén sự hoảng loạn do không quen.
Lục Vân Sơ gật đầu, kéo tay áo hắn tiếp tục đi về phía trước, chưa được vài bước, hắn lại bị người khác va phải.
Nàng bực mình: "Đi đường không nhìn đường à!"
Vừa tức giận, tay nàng đang nắm áo hắn buông ra, Văn Triển còn chưa kịp phản ứng, nàng đã nắm lấy tay hắn.
"Đi theo ta." Nàng nắm tay hắn, kéo mạnh hắn về phía trước, hai người sóng vai, sát cạnh nhau.
Tiếng ồn ào, ánh sáng, thoáng chốc tan thành bọt nước, tiêu tan hoàn toàn.
Văn Triển chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, chẳng cảm nhận được gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay nàng.
Chưa kịp nhúc nhích, Lục Vân Sơ đã cảm nhận được sự dẫn dắt của cốt truyện xuất hiện.
Nàng dừng bước.
Xem ra sắp đến lúc rồi.
"Đói chưa?" Lục Vân Sơ nghiêng đầu hỏi Văn Triển: "Lát nữa chúng ta hãy đi ăn được không, giờ có việc quan trọng phải làm."
Văn Triển lắc đầu, nhìn nàng khó hiểu, có việc gì quan trọng sao?
Lục Vân Sơ nở một nụ cười đầy tự tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, đột nhiên kéo hắn chạy về phía cây cầu chạm khắc phía trước.
Khách qua đường kinh hô, vội vàng né tránh.
Nàng chạy rất nhanh, mái tóc dài bay phấp phới, Văn Triển theo sát bên nàng, ban đầu loạng choạng vài bước, sau đó nhanh chóng bắt kịp nhịp độ của nàng, cùng nhau chạy trên con phố phồn hoa.
Xuyên qua dòng người, ánh đèn lướt qua nhanh chóng, lại có một chút phóng khoáng sảng khoái.
Đến cầu chạm khắc, Lục Vân Sơ nhìn về phía trước, quả nhiên thấy nam chính và nữ chính sóng vai đi về phía bên này không xa.
Nàng thở hổn hển, nở một nụ cười rạng rỡ với Văn Triển.
Vì nam chính trong nguyên tác hiếm khi lãng mạn, cho nên nàng nhớ rất rõ tình tiết này. Nam chính sau khi bàn bạc với nữ chính về việc cùng nhau đi dạo hội đèn, đã chuẩn bị sẵn một bất ngờ cho nàng ấy. Trong tình tiết tiếp theo, hắn sẽ b.ắ.n pháo hiệu màu làm tín hiệu, những người dân đã nhận tiền sẽ lần lượt tiến đến chúc mừng nữ chính, và tặng đèn hoa trong tay.
Cảnh tượng lãng mạn này không kéo dài lâu, bởi vì tác giả không ngừng đổ dầu vào lửa, sau khi người dân tặng đèn xong, nam nữ chính nhìn nhau mỉm cười, nữ phụ lập tức xuất hiện phá đám.
Đã đi lại nhiều lần cốt truyện, Lục Vân Sơ đã quen với cảm giác bị dẫn dắt của cốt truyện, biết cách canh thời gian.
Văn Giác bảo vệ nữ chính đi về phía này, ngẩng đầu thấy Lục Vân Sơ ở cầu chạm khắc, bỗng sững người. Liễu Tri Hứa nhìn theo hướng mắt hắn, thấy Lục Vân Sơ và Văn Triển đứng sóng vai trên cầu, sau lưng hai người là mặt băng phản chiếu dải ngân hà trên trời, tựa như đôi tiên đồng ngọc nữ, vô cùng đẹp mắt.
Nàng ấy mỉm cười ấm áp: "Họ cũng ở đây à." Nghĩ đến cảnh Văn Giác và Lục Vân Sơ cãi nhau, Liễu Tri Hứa đề nghị: "Trên cầu người đông quá, hay là chúng ta đổi đường khác đi."
Danh Sách Chương: