Sương mù trong mắt hắn dần tan đi, khí chất ảm đạm yếu ớt cũng từ từ biến mất, hắn nhíu mày, cơn đau vẫn còn, nhưng cố gắng mỉm cười với nàng, cong khóe mắt.
"Văn Triển?" Lục Vân Sơ không dám nói to, sợ giọng nói lớn sẽ làm hắn tan vỡ.
Ngực Văn Triển phập phồng kịch liệt vài cái, hơi thở bình ổn lại. Hắn cắn răng, thả lỏng lông mày, nụ cười này trông tiêu chuẩn hơn nhiều.
Nụ cười mong manh như sắp vỡ vụn này khiến tim Lục Vân Sơ thắt lại, nàng giùng mình, bỗng nhớ tới tình huống hắn lên cơn đêm đó: "Ta đến gần chàng, có phải chàng sẽ càng đau hơn không?"
Văn Triển toàn thân cứng đờ.
Câu trả lời quá rõ ràng, Lục Vân Sơ hoảng hốt, định buông tay đặt hắn lên giường.
Tay nàng vừa cử động đã bị một bàn tay khác chặn lại.
Đó là tay của Văn Triển, thon dài, trắng bệch, trên cổ tay có một vết sẹo xấu xí.
Văn Triển nắm lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.
Đôi mắt hắn ngấn lệ vì đau đớn, linh hoạt và trong vắt, hàng mi run rẩy, nhìn nàng không chớp mắt, ngay cả lời khẩn cầu cũng đầy nén nhịn.
Ánh mắt ấy đã nói lên tất cả, bất kể Lục Vân Sơ có hiểu lầm hay không, lúc này nàng cũng không muốn buông tay.
Nàng ôm hắn, lau mồ hôi lạnh cho hắn, vén những sợi tóc rối bời, cảm nhận được sự run rẩy của hắn.
Hơi thở hắn hỗn loạn, đang cố gắng kìm nén cơn đau, nhưng lần này hắn không trốn tránh trong góc như mọi khi mà tựa vào một vòng tay ấm áp.
Trên người nàng có hương thơm dịu nhẹ, Văn Triển không phân biệt được là đang mơ hay là hiện thực, tay hắn vô thức nắm chặt lấy cánh tay nàng, không muốn buông ra.
Lần lên cơn này cũng đến nhanh và dữ dội như trước, nhưng lại không đáng sợ như những lần trước. Hắn không còn nằm sấp trên đất nôn mửa, cũng không còn đau đến mức cắn lưỡi chảy máu, tình hình dường như đã khá hơn.
Lục Vân Sơ ôm hắn, lòng thương xót thông qua cái ôm này truyền vào cơ thể Văn Triển, xoa dịu cho hắn phần lớn đau đớn.
Nàng cảm thấy người trong lòng dần dần ngừng run, cuối cùng nằm im lịm trong vòng tay nàng.
Lục Vân Sơ cúi đầu, vén tóc hắn sang một bên, nâng mặt hắn lên, quan sát tình trạng hiện tại của hắn.
Khi lên cơn đau, sắc mặt hắn trắng bệch, làn da vốn đã trắng lại càng trắng hơn, trắng đến gần như trong suốt.
Đôi môi không chút huyết sắc, những sợi tóc ướt đẫm trên trán, những giọt mồ hôi nhỏ li ti trên chóp mũi, tất cả đều chứng tỏ nỗi đau đớn của hắn.
Nàng lau mồ hôi cho hắn, khẽ hỏi: "Khỏe hơn chưa?"
Hơi thở Văn Triển đều đặn trở lại, nghiêng đầu tựa vào lòng nàng, mơ màng mở mắt.
Ánh mắt hắn trong vắt, tựa như hạt châu thủy tinh được ngâm trong nước suối đêm thu, rõ ràng đã kiệt sức nhưng lúc này lại dùng chút sức lực cuối cùng gật đầu, nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng.
Khi cười lên, hắn khác hẳn vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày, khóe miệng cong cao, mắt và môi cong cong, như hoa đồng nở rộ, mang một vẻ ngây thơ trong sáng.
Đặc biệt là với mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, tựa như hoa phù dung mới nở, khiến Lục Vân Sơ ngẩn người, ngập ngừng hỏi: "Cười cái gì vậy...?"
Văn Triển lại nhắm mắt, thở vài hơi, rồi mới lấy lại sức lắc đầu.
Ưm... không nói cho nàng biết.
Lục Vân Sơ ngây người, nàng đưa tay nâng mặt hắn lên, xoay đầu hắn lại, chăm chú nhìn hắn.
Bị nàng nhìn như vậy, Văn Triển không cười nữa, hàng mi run rẩy, dường như muốn mở mắt ra nhưng lại không dám.
Dần dần, trên gò má trắng bệch của hắn hiện lên một ráng đỏ nhạt, càng lộ rõ vẻ ốm yếu.
Lục Vân Sơ lo lắng sờ lên trán hắn: "Sao thế này, không phải là sốt rồi chứ?"
Văn Triển khó có khi phản kháng, nghiêng đầu đi, không cho nàng chạm vào trán mình.
Lục Vân Sơ không đoán được ý hắn, bĩu môi, đặt đầu hắn lên gối: "Chàng nghỉ ngơi một chút đi, trên bếp còn nước ấm, ta đi lấy một chậu nước lau mồ hôi cho chàng."
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ đi vào bếp bưng một chậu nước trở về, vừa tới cửa phòng, một bóng đen xông thẳng tới, làm nàng giật nảy mình.
Định thần nhìn kỹ, hóa ra là Văn Giác.
Hắn ta chạy xồng xộc đến trước mặt Lục Vân Sơ mới phát hiện nàng ăn mặc tuềnh toàng, không được chỉnh tề, vội vàng quay mặt đi: "Ngươi làm gì thế!"
Lục Vân Sơ đang định hỏi lại: "Huynh làm gì thế? Không nói không rằng đã xông vào viện người ta."
"Ngươi nghĩ ta muốn vậy sao, nhưng ngoài viện ngươi có thấy ma nào đâu?"
Lục Vân Sơ ngẩn người, chắc là hôm qua nàng cho người làm về ăn tết, nên ai nấy đều về nhà rồi?
Nàng chưa kịp nghĩ rõ, cũng không cần nghĩ rõ, sốt ruột hỏi: "Huynh tới làm chi?"
Văn Giác bỗng chốc như quả pháo bị xịt, hạ giọng: "Ta cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, rất quan trọng, hình như là một cuộc nói chuyện, ta phải tìm hắn để hỏi."
Lục Vân Sơ đang bê chậu nước, lười cãi nhau với hắn ta, tay mỏi nhừ.
Danh Sách Chương: