Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Triển đẩy nàng vài cái mà nàng vẫn không tỉnh, hắn không khỏi có chút hoang mang.
Dựa vào bờ vai lộ ra, hắn có thể đoán được vị trí cánh tay nàng, chắc chắn là chỗ này, tại sao đẩy mãi không tỉnh?
Chẳng lẽ chăn mền dày quá?
Hắn tăng thêm lực.
Lục Vân Sơ tiếp tục giả chết.
Văn Triển bỏ cuộc, đoán chắc nàng nhất định là vì bị thương hàn nên ngủ rất say, không cảm nhận được gì.
Thế là hắn sờ lên đỉnh đầu Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ nghiêng đầu, giả vờ ngủ tiếp.
Tóc tai nàng rối bời vì ngủ, những sợi tóc tơ lướt qua lòng bàn tay hắn, cảm giác rất lạ, Văn Triển không hiểu rõ cảm giác này lắm, dường như đầu gối hơi mềm nhũn, trái tim cũng mềm nhũn theo.
Hắn liếc nhìn bát thuốc đang bốc khói, nhíu mày, ngập ngừng một chút rồi chạm vào chân nàng đang giấu trong chăn.
Còn hơn cả cánh tay nữa chứ. Lục Vân Sơ cảm nhận được lực đạo dè dặt của hắn, trong lòng cười muốn chết.
Với Văn Triển mà nói, chân so với tay thì quá phận hơn nhiều, hắn bất đắc dĩ mới chọn chỗ này.
Nếu hắn không phải câm, hắn đã có thể gọi tên nàng để đánh thức nàng dậy rồi.
Văn Triển thở dài trong lòng, vô cùng phiền não.
Hắn bưng bát thuốc, đưa tay ra, vốn định đặt lại lên đỉnh đầu nàng, do dự một chút, cuối cùng lại đặt lên vai nàng.
Hắn đặt tay lên đó, nhẹ nhàng lay lay nàng.
Trung y rất mỏng, rõ ràng chỉ chạm nhẹ, hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng.
Cái hơi ấm ấy từ lòng bàn tay lan ra khắp cơ thể, tim hắn bỗng loạn nhịp, không kiểm soát được. Hoảng hốt vô cớ, hắn vội vàng muốn rút tay về.
Ai ngờ giây tiếp theo Lục Vân Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt quả tang hắn.
Vẻ mặt hắn vẫn còn giữ nguyên nét hoang mang, lông mày nhíu lại vì sự rung động trong lòng, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ trông càng thêm lạnh lùng.
Lục Vân Sơ vừa ngẩng đầu lên, lớp mặt nạ lạnh lùng trên mặt hắn lập tức vỡ vụn, hoảng hốt lùi lại nửa bước.
Sắc mặt hắn tái nhợt, khi thẹn thùng lại càng rõ ràng hơn, sắc hồng từ cổ lan lên, lan ra khắp má, đến cả đôi mắt trong veo như gương cũng nhuốm một tầng hơi nước.
Văn Triển giơ tay cứng đờ, muốn giải thích.
Lục Vân Sơ nhếch mép, giơ tay lên, dưới ánh mắt của hắn, sờ lên chỗ vai hắn vừa chạm vào.
Văn Triển: !
Hắn trợn tròn mắt, như con mèo bị bất ngờ sờ vào đuôi, nín thở.
Hắn muốn giải thích, nhưng lại không nói được, giấy bút còn để trên đầu giường, hắn không dám qua đó.
Lục Vân Sơ không nhịn được nữa, ha ha cười lớn, chống người dậy, giật lấy bát thuốc trong tay hắn, ngửa đầu tu một hơi, nhét lại vào tay hắn, trùm chăn ngủ tiếp.
Văn Triển cầm bát thuốc rỗng, vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ ban nãy, một lúc sau, chớp chớp mắt, kinh ngạc lùi lại vài bước.
Nếu vẽ hắn lúc này theo kiểu truyện tranh, trên đầu hắn nhất định sẽ xuất hiện một hình vẽ nhỏ đang choáng váng.
Vừa kinh ngạc vừa hoang mang, chậm chạp nói: "Hả? Ta bị lừa sao?"
Lục Vân Sơ ngủ rất ngon, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái.
Nàng cảm nhận một chút, cảm mạo dường như đã khỏi hẳn. Dù thuốc có linh nghiệm đến đâu, cũng không nên hiệu quả nhanh như vậy, xem ra lại sắp đến tình tiết mới rồi.
Nàng bực bội ra khỏi giường dọn dẹp, loay hoay một hồi mới nhận ra Văn Triển không có trong phòng. Phạm vi hoạt động của hắn chỉ có nhiêu đó, không ở trong phòng thì chắc là đang ở nhà bếp sắc thuốc.
Lục Vân Sơ đi về phía nhà bếp, quả nhiên thấy trên lò lửa nhỏ đang đặt một cái ấm thuốc. Cạnh lò lửa có một cái ghế đẩu nhỏ, trên đó đặt một cái quạt mo cũ kỹ.
Cái ghế đẩu nhỏ này thường là để cho tiểu nha hoàn ngồi canh lửa, thật sự là hơi nhỏ nhắn, người chân dài như Văn Triển ngồi chắc chắn sẽ rất chật chội. Lục Vân Sơ không nhịn được tưởng tượng ra cảnh Văn Triển ngồi trên ghế đẩu, cố gắng co chân lại, tay ôm chân dùng chiếc quạt mo cũ quạt lửa.
Vậy Văn Triển không trông lửa, người đâu rồi?
Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng dìu dịu, không chói chang, chiếu vào người ấm áp dễ chịu.
Lục Vân Sơ đi vòng qua nhà bếp, ở chỗ rẽ tìm thấy Văn Triển đang phơi nắng.
Chính xác mà nói, hắn không hẳn là đang phơi nắng, mà là đang mượn ánh sáng mặt trời để viết gì đó.
Hắn không dùng giấy bút mà Lục Vân Sơ làm cho mình, mà lấy ra một quyển sách được khâu lại bằng chỉ, dùng bút lông chăm chú viết. Hắn hình như đang cân nhắc từ ngữ, viết vài chữ lại dừng một chút, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc trầm ngâm.
Nhưng ánh nắng quá ấm áp, hắn được chiếu đến mức rất dễ chịu, ngẩng đầu cảm nhận ánh nắng, vẻ mặt nghiêm túc liền biến mất, thoải mái nheo mắt, khóe miệng cong lên, như đã biết mình nên viết gì, lại cúi đầu viết tiếp.
Ngược sáng, xung quanh tóc hắn như có một vòng hào quang lấp lánh, chỉ cần nhìn hắn là có thể cảm nhận được tâm trạng thoải mái thư thái của hắn, chỉ thiếu một cái đuôi đong đưa nhè nhẹ nữa thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK