Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Triển chưa từng ăn hương xuân, thấy Lục Vân Sơ rửa sạch, chần sơ rồi thái nhỏ, hắn tò mò nghĩ xem loại rau mọc trên cây này sẽ được chế biến ra sao.
Nấu nướng món ăn mùa xuân, tối kỵ dùng phương pháp nấu nướng phức tạp, như thế sẽ phá hỏng vị tươi ngon của rau xanh.
Trứng gà đánh tan, cho hương xuân đã thái nhỏ vào, màu xanh vàng xen lẫn, màu sắc thật tươi tắn. Một miếng mỡ heo được thả vào chảo, tráng qua một lượt, chảo nóng rồi đổ trứng vào.
"Xèo xèo...", Mùi thơm ngào ngạt bốc lên, mùi vị đơn giản nhất, cũng là thứ mùi vị quyến rũ nhất.
Trứng sau khi được đánh tan, chiên trên chảo nóng sẽ nổi bong bóng, ăn mềm xốp, vỏ ngoài hơi dai, bên trong mềm mượt. Cắn một miếng, vừa thơm mùi trứng lại thoang thoảng hương thơm của hương xuân, cái vị trứng bình thường bỗng trở nên tươi ngon và thanh mát.
Phần hương xuân còn lại dùng để trộn đậu phụ, món này còn đơn giản hơn, lại càng thêm thanh đạm. Màu trắng màu xanh hoà quyện, nhìn thôi đã thấy lòng thư thái, rau tươi trộn đậu, vị thanh mát lan toả tựa sương sớm.
Văn Triển ăn rất ngon lành, hắn vốn nghĩ mình thích ăn thịt, vậy mà món trứng xào và đậu trộn đơn giản như vậy lại có thể ngon đến thế, xem ra hắn cũng khá thích ăn rau.
Lục Vân Sơ bảo hắn ăn chậm lại: "Hái cả một giỏ to, đâu có thiếu mà ăn."
Văn Triển đưa cái bát không cho nàng xem, tỏ ý là không đủ ăn.
Lục Vân Sơ nghẹn lời.
Vì ngồi đối diện, Văn Triển không tiện viết chữ lên tay nàng, nên viết lên giấy: Mai chúng ta lại lên núi nhé?
Lục Vân Sơ nhìn thấu tâm tư của hắn: "Không hái nữa đâu, chúng ta ăn không hết." Nàng khuyên nhủ: "Rau xuân thì nhiều lắm, rau hẹ, cải tần, rau mác, củ sen,... mỗi thứ ăn một lần là được rồi, có thiếu gì đâu."
Văn Triển cười ngượng nghịu, gật đầu, ánh mắt đầy vẻ mong chờ, long lanh vô cùng.
Lục Vân Sơ bỗng xiêu lòng, buột miệng nói: "... Nhưng mà nếu chàng thích thì cứ ăn đi, một bữa không đủ ăn hai bữa, hai bữa không đủ thì ăn ba bữa."
Nói xong nàng còn chưa kịp hối hận, thì Văn Triển đã cười tươi, ánh mắt đầy vẻ cảm kích nhìn nàng, Lục Vân Sơ lập tức mềm lòng.
Thôi thì quá khứ hắn mơ hồ như những nét chữ nhạt nhoà, chưa từng có trải nghiệm thực tế nào cả, xem như đây là lần đầu tiên hắn nếm thử món ăn mùa xuân, chiều hắn ăn thêm chút cũng chẳng sao.
Chỉ là trên đường lại phải trì hoãn, cha à, xin lỗi cha. Cũng không biết với tốc độ này của họ, khi nào mới đến được phủ Thái Nguyên thăm lão phụ thân.
Ôi, ai bảo nàng lỡ tay nhặt được một tên đáng thương bụi bặm, tắm rửa sạch sẽ rồi lại vừa thê thảm vừa quyến rũ, biết làm sao giờ? Chiều chuộng thôi.
Ánh nắng mùa xuân dịu dàng, nhiệt độ vừa phải, trái cây dại rửa sạch đêm qua đã được phơi khô, có thể bắt đầu ủ rượu rồi.
Tuy nhiên, Lục Vân Sơ còn chưa bắt đầu ủ rượu, Văn Triển đã sốt ruột muốn lên núi rồi.
Hắn không nói, cũng không viết chữ, chỉ vác sọt sau lưng, lặng lẽ đi đi lại lại trước mặt Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ đặt vò rượu trong tay xuống, không nhịn được cười.
Văn Triển cũng không bực mình, tai đỏ ửng, vác sọt dựa vào khung cửa, nhìn nàng chằm chằm.
Thời tiết buổi sáng không lạnh cũng không nóng, lên núi thì vừa đẹp, nếu đến trưa chiều có thể hơi nắng. Lục Vân Sơ nghĩ ngợi một chút, đặt đồ trong tay xuống: "Vậy chúng ta lên núi đi, buổi chiều lại làm mấy thứ này."
Văn Triển rõ ràng hớn hở hẳn lên, lấy cái giỏ nhỏ xách sau lưng ra trước mặt cho nàng xem.
Lục Vân Sơ lấy tay che trán: "Chàng tìm đâu ra vậy?" Nàng khuyên nhủ: "Chúng ta lên núi hái một ít là được rồi, càng bày binh bố trận như này, hệt như muốn nhổ sạch cả ngọn núi ấy."
Văn Triển đành đặt cái giỏ lên trên, đeo sọt sau lưng đợi nàng.
Dáng người hắn thẳng tắp, vác theo chiếc sọt không, hai tay nắm chặt quai đeo, rất giống học sinh tiểu học đeo cặp sách, chỉ khác là hắn cao lớn, nhìn vô cùng khập khiễng.
Lục Vân Sơ nhìn mấy lần, vừa dọn dẹp vừa cười ha hả.
Văn Triển bị nàng cười đến mức luống cuống tay chân, không biết mình đã làm sai điều gì, còn dùng tay áo chùi chùi mặt, chẳng chùi ra được gì, càng thêm hoang mang.
Hắn nắm chặt quai đeo sọt, nhíu mày, vô cùng nghiêm túc.
Lục Vân Sơ cười đến nỗi gập cả người.
Chờ nàng cười đủ rồi, hai người mới cùng nhau đi về phía chân núi.
Lục Vân Sơ hỏi: "Chàng thích ăn rau dại đến vậy sao?"
Văn Triển gật đầu, đương nhiên không thể nói là rất thích ăn rau dại, chỉ có thể nói là hắn thích cảm giác chào đón mùa xuân tươi mới này. Mùa xuân đến, vạn vật sinh sôi nảy nở, đi trong những vùng quê núi rừng có thể cảm nhận rõ ràng những cảnh sắc khác biệt với mùa đông.
Bị giam cầm lâu trong chốn phồn hoa đô hội, cảm nhận về bốn mùa khó tránh khỏi mơ hồ, chỉ có thể nhìn sự thay đổi của hoa lá cây cỏ mà cảm nhận, nhưng những cảm nhận này rốt cuộc vẫn không đủ mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK