Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng liên tục đổi câu hỏi: "Chàng biết ta là ai không, chàng có biết trăng nên có lúc tròn lúc khuyết, người cũng nên có những hỉ nộ ái ố ngoài sự chi phối của số mệnh—"
Lời nàng đột nhiên dừng lại, bởi vì Văn Triển bỗng nắm lấy tay nàng.
Tay hắn rất lạnh, cảm giác như ngọc lạnh, nhưng lại có thể truyền cho nàng sức mạnh vô cùng lớn.
Nàng nghĩ, nàng đã biết câu trả lời rồi.
Rõ ràng là một chuyện rất vui, nhưng nàng lại muốn khóc.
Nàng luôn cảm thấy cô độc mới là lẽ thường của cuộc đời, dù là từ nhỏ đã lớn lên cô đơn, hay là trải qua mấy kiếp luân hồi bất đắc dĩ, nàng với một trái tim chai sạn, chưa bao giờ sợ hãi.
Nhưng khi "cô độc" bị phá vỡ trong khoảnh khắc ấy, nàng mới biết được thì ra có người bầu bạn lại là một chuyện vui sướng đến vậy. Cảm giác được nâng đỡ dịu dàng này thậm chí khiến nàng có chút không biết làm sao.
Văn Triển bày tỏ ý khẳng định của mình xong, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Hắn cảm thấy xấu hổ vì hành động không đúng mực của mình, định buông tay ra.
Lục Vân Sơ cảm nhận được động tác của hắn, liền nắm chặt lấy, không cho hắn rút tay lại.
Văn Triển hoảng hốt trong giây lát.
Khi hắn hoảng hốt, mắt sẽ hơi trợn tròn, lớp sương mỏng trước mắt tan đi, trong đôi mắt trong veo ấy toàn là sự bối rối dễ dàng nhận ra.
A, hắn ngại ngùng rồi.
Lục Vân Sơ cảm thấy mình thật vô tâm, rõ ràng lúc trước còn đang cảm động xúc động, khoảnh khắc sau đã trở nên gian xảo rồi.
Nàng chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ bối rối của hắn.
"Cảm ơn chàng đã chủ động nắm tay ta." Nàng che giấu nụ cười thầm, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Văn Triển.
Quả thực là hắn chủ động nắm tay. Hắn lấy hết can đảm thừa nhận mình là quái vật sinh ra từ thế giới kỳ quái này, lấy hết can đảm muốn để bản thân mình ở lại trong thế giới của nàng thêm một chút, những suy nghĩ ích kỷ, bối rối, giằng xé trong nháy mắt tan biến, tất cả đều chuyển thành sự xấu hổ không thể giải thích được.
Hắn đang nắm tay nàng, nhưng cái nắm tay này không phải là kiểu nắm tay mang ý nghĩa kia…
Dái tai Văn Triển đỏ ửng lên một cách rõ rệt, hắn thật sự muốn giải thích cho rõ ràng, nhưng tiếc là hắn bị câm, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ bày sự vô tội.
Hắn càng muốn rút tay ra, Lục Vân Sơ lại càng không cho.
Nàng cố ý cúi đầu, nói giọng khàn khàn: "Cảm ơn chàng, nắm tay ta như vậy làm ta cảm thấy khá hơn nhiều. Ta rất sợ cô độc, thì ra nắm tay cũng có thể có sức mạnh của sự đồng hành."
Bàn tay đang cố gắng giãy giụa để rút ra bỗng cứng đờ, rồi từ từ mềm mại, dùng sức thăm dò nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
Đỏ ửng trên dái tai Văn Triển cũng phai nhạt dần, thần sắc cũng không còn hoảng loạn, thay vào đó là sự dịu dàng pha chút thương cảm.
Lục Vân Sơ suýt nữa thì bật cười, trời ạ, hắn dễ lừa quá!
Nàng được voi đòi tiên, đặt cả bàn tay kia lên trên, hai tay cùng lúc khép lại bàn tay hắn, không cho hắn rời đi.
Văn Triển cứ tưởng là nàng thật sự rất buồn, nghĩ đến tâm trạng của mình khi lần đầu tiên bước vào thế giới này, hắn rất hiểu cảm xúc của nàng.
Hắn rất hối hận, hối hận bản thân nhút nhát hèn mọn lại không chịu thú nhận sớm hơn.
Hắn học theo động tác của Lục Vân Sơ, nhẹ nhàng v.uốt v.e đỉnh đầu nàng.
Lục Vân Sơ sắp không nhịn được cười nữa. Nếu hắn đã dễ bị lừa như vậy, không nhân cơ hội này thì có phải rất uổng phí không?
Đêm nay trăng đẹp, người dưới trăng lại càng đẹp, ôm một cái chắc không quá phận đâu nhỉ?
Nàng hắng giọng, chuẩn bị thỉnh cầu an ủi và ôm ấp, thì Văn Triển bất ngờ nắm tay nàng dẫn nàng xuống lầu.
Lục Vân Sơ bất ngờ, ngạc nhiên nhìn hắn.
Văn Triển giúp nàng đội mũ choàng lên, ý rất rõ ràng là trên lầu gió lớn, mau xuống thôi.
Gì thế chứ, Lục Vân Sơ gấp gáp, không muốn chút nào.
Nàng níu Văn Triển, giả vờ đáng thương: "Ta đã rất rất lâu rồi không được thấy trăng đẹp như vậy, có thể ngắm thêm một chút được không?"
Văn Triển dừng bước, thần sắc dịu dàng hơn, hắn gật đầu, một tay cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng.
Áo choàng của hắn rất dài, khoác lên người Lục Vân Sơ trực tiếp chạm đất, bên trên vẫn còn lưu giữ hơi ấm và mùi thuốc của hắn, khiến cho Lục Vân Sơ hơi nóng mặt.
Văn Triển thân thể yếu ớt, lỡ mà bị cảm lạnh thì mất nhiều hơn được.
Lục Vân Sơ đành chịu, nói với hắn: "Chàng mau mặc vào đi, đừng ngắm trăng nữa, về phòng về phòng."
Nàng muốn gì làm nấy, Văn Triển cũng không bực mình, gật đầu đồng ý.
Trở về phòng, Lục Vân Sơ rửa mặt xong liền chui vào trong chăn.
Văn Triển tắm rửa chậm hơn, hắn thích sạch sẽ, dù là trời đông giá rét cũng phải ngâm mình trong bồn tắm cho thoải mái.
Lục Vân Sơ bụng đầy những lời muốn hỏi hắn, nhưng hắn tắm rửa quá lâu, đến lúc hắn tới thì Lục Vân Sơ đã đợi đến sắp ngủ thiếp đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK