Văn Triển nhìn nàng, có chút bất lực chỉ vào mắt cá chân của nàng.
Lục Vân Sơ sốt ruột: "Thật sự không sao mà! Ta trước đây hay bị trật lắm, lát nữa là khỏi thôi."
Văn Triển làm như không nghe thấy, xách lồng than dịch lại gần nàng một chút.
Lục Vân Sơ cảm giác mình đã phát hiện ra một mặt mới của Văn Triển, có chút mới lạ, nảy ra ý muốn trêu chọc hắn: "Văn Triển Văn Triển Văn Triển, giày giày giày."
Nàng cứ như một chú ong nhỏ, gọi đến nỗi Văn Triển cũng không giữ được vẻ mặt vô cảm nữa.
Hắn chau mày, định nói lại thôi nhìn nàng, như thể giây tiếp theo sẽ thở dài.
"Văn Triển——" Nàng đổi giọng gọi tên hắn.
Văn Triển buông thõng vai, lấy quyển sổ nhỏ ra:
—— Không được.
Hai chữ mà cũng viết ra được cái vẻ ỉu xìu chán nản.
Lục Vân Sơ cố nén cười, lại lần nữa mở miệng: "Văn…"
Chữ đầu tiên vừa kéo dài ra, Văn Triển liền giơ cờ trắng đầu hàng, nhanh chóng xoay người đi về phía để giày thêu sạch.
Quả nhiên.
Lục Vân Sơ cười ngã ra giường, nhìn dáng vẻ cả người tỏa ra khí lạnh xa cách của hắn, người không biết chắc sẽ nghĩ hắn khó nói chuyện lắm.
Văn Triển lấy giày thêu cho nàng, Lục Vân Sơ lập tức ngừng cười, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường: "Đa tạ."
Văn Triển ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt vốn chứa đựng trăng sáng suối trong kia lần đầu tiên xuất hiện thứ gọi là oán niệm.
Hắn lấy đôi giày lớn nhất trong dãy, ấn gót giày xuống để nàng dễ xỏ chân vào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Lục Vân Sơ, đặt đôi giày ngay ngắn.
Lục Vân Sơ được hầu hạ như vậy, có chút ngượng ngùng, hai chân vô thức chà xát vào nhau.
Nàng cứ luôn cử động, mắt thấy sắp trẹo chân mà còn dám chà qua chà lại, lắc qua lắc lại.
Hắn theo bản năng nắm lấy cổ chân nàng.
Lục Vân Sơ ngây người.
Văn Triển càng ngây người hơn.
Lục Vân Sơ cúi đầu, nhìn thấy đỉnh đầu xù xù của Văn Triển, ánh mắt trượt xuống, lại xuất hiện, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi ấy.
Ánh mắt nàng rơi trên tay chàng, tay hắn thật đẹp, nắm lấy mắt cá chân mình làm cho chân mình cũng trở nên đẹp hơn không ít.
Suy nghĩ kì lạ của nàng Văn Triển tự nhiên sẽ không biết, vội vàng cầm lấy giày thêu, muốn mượn động tác xỏ giày cho nàng để che giấu sự bối rối.
Giày đưa đến trước mặt, lại lập tức dừng lại, chậm rãi, cực nhẹ nhàng xỏ vào cho nàng.
Động tác của hắn rất nhẹ, vô cùng cẩn thận, như gắp đậu hũ bằng đũa.
Lục Vân Sơ bị hành động này của hắn làm xúc động, cảm thấy rất kì diệu, sắc đỏ run rẩy bò lên vành tai.
Xỏ giày xong, Văn Triển đứng dậy, nàng lập tức trở lại bình thường, đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp.
Mắt cá chân sau khi xoa rượu thuốc đã đỡ hơn nhiều, nếu không dùng sức sẽ không đau, đi vào bếp không phải là chuyện gì to tát.
Nhưng Văn Triển không nghĩ vậy, hắn lo lắng đi theo sau Lục Vân Sơ, muốn ngăn cản nàng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ có thể đưa tay cho nàng.
Lục Vân Sơ thấy hắn như vậy, biết mình không đỡ lấy hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
"Sẽ không chạm vào vết thương của chàng chứ?"
Văn Triển lắc đầu.
Lục Vân Sơ đành phải đỡ lấy hắn.
Hắn nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng lại rất khỏe, vững vàng đỡ lấy tay nàng, hoàn toàn không hề lắc lư.
Nhưng hắn thật sự rất cao, Lục Vân Sơ cảm thấy mình còn không bằng không đỡ, như vậy giơ tay cũng rất mỏi.
Nàng nghiêng người, cảm thấy Văn Triển cao thêm chút nữa, mình sẽ giống như món đồ treo lủng lẳng trên người hắn.
Bên ngoài gió mưa cuồng nộ, nước mưa quất vào mái hiên phát ra tiếng tí tách, những hạt mưa kết thành chuỗi, một tầng màng mưa trong suốt ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài.
Lục Vân Sơ rất hào hứng: "Trời mưa bão trốn trong nhà là thoải mái nhất."
Văn Triển không đáp lại, vì hắn không biết như thế nào mới được gọi là "thoải mái".
Lục Vân Sơ cũng không đợi hắn gật đầu, tự mình lảm nhảm: "Lại gió lại mưa, ẩm ướt lạnh lẽo, nhất định phải ăn món gì có nước dùng!"
Nếu như ngày thường ăn cơm, thức ăn năng lượng dễ dàng mang lại cảm giác hạnh phúc nhất, cơm chan nước sốt thịt, chân giò ngập mặt, hoặc gà rán với rượu thanh... Nhưng trời mưa nhất định phải ăn thứ gì có nước dùng nóng, để nguyên liệu kèm theo nước dùng nóng hổi trôi vào bụng, toàn thân lập tức ấm lên, ăn đến toát mồ hôi mỏng, nghe tiếng gió bão gào thét bên ngoài, quả thực là hạnh phúc vô cùng.
Đến nhà bếp, Văn Triển bê ghế nhỏ cho Lục Vân Sơ ngồi.
Lục Vân Sơ rất bất đắc dĩ, chỉ đành để hắn làm vậy, may là hôm nay chuẩn bị nấu một nồi thập cẩm, không mất công sức, ngồi đây cũng có thể làm được.
Văn Triển dùng bồ kết rửa tay sạch sẽ, sau đó xắn tay áo lên, ra vẻ chuẩn bị phụ giúp.
Lục Vân Sơ xoa trán: "Thật không đến mức ấy."
Văn Triển từ chối giao tiếp — biểu hiện là không lấy sổ nhỏ ra.
Lục Vân Sơ đành phải chỉ huy hắn rửa rau.
Danh Sách Chương: