Trời đất có gì đáng tạ ơn?
Sinh linh lầm than, chỉ là đá kê chân cho nam chính leo lên đỉnh cao. Người ta nói trời đất vô tình, xem vạn vật như cỏ rác, nhưng theo nàng thấy, trời đất thực sự có sự thiên vị, đế vương tướng soái, được trời ban cho ưu ái, còn những người dân thường tuy nhỏ bé nhưng lại sống rất nghiêm túc thì lại chẳng đáng được che chở sao?
Lục Vân Sơ quyết định: "Ngươi viết thư báo cho Văn Giác chuyện này." Báo cho Văn Giác, đồng nghĩa với việc chuyện nàng mang Văn Triển bỏ trốn sẽ bị bại lộ, tương lai lại thêm một biến số khó lường.
Nàng thở dài: "Nhất định đừng nói cho hắn biết lộ trình của ta và Văn Triển."
Thị vệ gật đầu, không dám nán lại, xoay người cưỡi ngựa đến trấn trên.
Lục Vân Sơ có chút lo lắng, lại có chút chán nản, xoay người vào nhà.
Văn Triển đang lau vết m.á.u trên ngón tay. Hắn dùng đoản đao, m.á.u không tránh khỏi b.ắ.n lên mặt, giọt m.á.u như cánh hoa rơi rải rác trên gò má trắng bệch, ở giữa có một vệt m.á.u chảy xuống, nhìn qua có vẻ đẹp quỷ dị.
Lục Vân Sơ đi tới, hắn lập tức buông khăn tay, nhìn về phía nàng.
Nàng thuận tay cầm lấy khăn tay, nhân lúc vết m.á.u chưa khô, lau vết m.á.u trên mặt hắn.
"Lúc trước có lẽ ta đã phạm phải sai lầm." Nàng lẩm bẩm.
Văn Triển không hiểu.
Nàng không giải thích, chỉ nói: "Nói là muốn chạy trốn, nhưng lại dần dần bị cuốn vào vòng xoáy."
Tâm trạng nàng xuống dốc, Văn Triển cảm thấy buồn bã, nắm lấy cổ tay nàng, muốn nắm tay nàng để an ủi.
Ánh nến chập chờn, đồng tử Lục Vân Sơ đột nhiên co lại.
Vết cắt mãi chưa lành trên tay Văn Triển đã biến mất, thay vào đó là một vòng sẹo màu nâu đen.
Khăn tay trong Lục Vân Sơ rơi xuống, nàng nắm lấy cổ tay hắn, không dám tin mà nói: "Vết thương trên cổ tay chàng… khỏi rồi?"
Văn Triển cau mày khó hiểu, ánh mắt dừng lại trên cổ tay mình, nín thở.
Ngón tay nàng chạm nhẹ vào vết sẹo trên cổ tay hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến hắn không khỏi run lên.
Vết sẹo không nông, dưới ánh đèn mờ nhạt hiện lên màu xám đậm, sờ vào rất trơn nhẵn, không hề có cảm giác lồi lõm, không giống sẹo mà giống như một dấu ấn.
Không giống như trước đây thoát c.h.ế.t trong gang tấc, sự thay đổi bất ngờ này mang lại niềm vui quá lớn, Lục Vân Sơ run run hàng mi, ngẩng đầu nhìn Văn Triển.
Trong mắt hắn cũng có sự kinh hỉ, nhưng càng nhiều hơn là sự cảm kích không nói nên lời.
Hắn mỉm cười với Lục Vân Sơ, nụ cười dịu dàng ấm áp.
Lục Vân Sơ buông cổ tay hắn ra, hỏi: "Trên người chàng thì sao?"
Văn Triển sững người, hắn cố gắng cảm nhận vết thương trên người, nhưng nỗi đau dai dẳng bấy lâu nay đã khiến hắn tê liệt với cảm giác đau đớn, không thể cảm nhận được vết thương có khá hơn hay không.
"Chàng cởi áo ra cho ta xem vết thương."
Văn Triển không ngờ nàng lại yêu cầu như vậy, có lẽ vì tình cảnh lúc này không hề mờ ám, nên cũng không do dự lưỡng lự, nhanh chóng cởi áo.
Áo từ vai trượt xuống, tụt đến eo, những vết sẹo lởm chởm trên người hắn càng thêm rõ ràng.
"Đều lành rồi sao?" Lục Vân Sơ không ngờ chỉ vì thay đổi một chút hướng đi nhỏ của cốt truyện mà lại có được niềm vui lớn đến vậy.
Tay nàng đặt lên vết sẹo sâu nhất, dài nhất trên n.g.ự.c Văn Triển, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp khiến người ta run lên theo bản năng, cơ bắp căng cứng.
Hơi thở Văn Triển cũng ngừng lại theo sự căng cứng của cơ bắp, mặc cho nàng cảm nhận kỹ lưỡng.
Lực đạo của nàng rất nhẹ, sợ làm chàng đau, cảm giác lướt qua nhẹ nhàng đó lại khiến Văn Triển cảm thấy khó chịu.
Hắn cúi đầu, ánh mắt di chuyển theo ngón tay nàng.
Dưới ánh nến, hắn nhìn rõ thân thể mình. Làn da trắng nõn không có mấy chỗ lành lặn, chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, còn nhìn thế này… ghê tởm vô cùng.
Hắn vội vàng kéo áo lên, che khuất thân thể mình.
"Sao vậy?" Lục Vân Sơ tưởng mình làm hắn đau: "Ý chàng là vết thương đã lành nhưng vẫn còn đau sao?"
Văn Triển quay mặt đi, mím môi lắc đầu.
Lục Vân Sơ tưởng hắn ngại ngùng, không nói gì, chỉ vui vẻ nói: "Thật tốt quá, hoá ra ta thật sự có thể vô tình thay đổi nhiều thứ đến vậy." Nàng nhảy lên giường, nằm dài ra thành hình chữ "đại", lẩm bẩm: "Thật sự nhẹ cả người, tự dưng thấy mình đạt được mục tiêu gì đó to lớn lắm, cảm giác như hoàn thành đại sự."
Tư thế của nàng rất trẻ con, Văn Triển không khỏi lắc đầu cười, nhưng trong mắt lại không giấu được nỗi buồn.
Vết thương đã lành, nàng lại bớt thương hại mình thêm vài phần.
Hắn rất tỉnh táo, thứ mình có thể dựa vào, kỳ thực chỉ là lòng tốt của nàng mà thôi. Nếu sự thương hại cạn kiệt, nàng còn lý do gì để ở bên cạnh mình nữa?
Lục Vân Sơ lăn một vòng, vẫy tay với Văn Triển: "Mau đi rửa mặt, rồi qua ngủ đi, ngủ nhiều thì sẹo mới mau mờ."
Danh Sách Chương: