Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Vân Sơ ngẩng đầu, Văn Triển vẫn giữ nguyên trạng thái ngơ ngác, trông có vẻ đần độn.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nhưng tai và cổ lại nhuốm một tầng hồng nhạt, toát ra một vẻ đẹp mong manh không khỏe mạnh.
Nàng hỏi: "Hết đau chưa?" Vừa mở miệng mới phát hiện giọng mình hơi khàn.
Khụ, không đến mức vậy chứ, nàng thật sự không có ý nghĩ đó, ban đầu chỉ muốn trừng phạt và trách mắng hắn thôi mà, thật đó.
Văn Triển vẫn dùng đôi mắt trong veo dài nhìn nàng, nghe thấy giọng nàng, cả người run lên, dường như cuối cùng cũng thoát khỏi sự hỗn độn, khôi phục lại tri giác.
Hắn chớp mắt, theo bản năng gật đầu, nhưng sau đó lập tức đổi hướng, yếu ớt lắc đầu.
Lục Vân Sơ buông hắn ra, đứng dậy, cười nói: "Cái gì vậy, ngay cả đau hay không cũng không cảm nhận được sao?" Nàng tiến lại gần Văn Triển, Văn Triển sẽ đau, cho nên vẫn là rời khỏi hắn nhanh một chút thì tốt hơn.
Văn Triển vì đau mà nhíu mày, nhưng lại cố gắng giãn mày ra, giả vờ như không đau.
Lục Vân Sơ đứng dậy được một nửa, thì bị một lực đạo níu lại, suýt nữa ngã xuống giường.
Cúi đầu nhìn xuống, tay Văn Triển đang níu lấy đai lưng của mình.
Hắn ra tay khi nào vậy? Sao nàng không cảm nhận được gì cả.
Cảm giác này thật kỳ lạ, dù có kéo tay kéo chân giật áo cũng không quyến rũ bằng níu đai lưng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy Văn Triển mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, cơ thể run rẩy vì đau, cố gắng không nhắm mắt, cố gắng nhìn rõ nàng, hoàn toàn không ăn nhập gì với bầu không khí quyến rũ này.
Nàng lập tức mềm lòng, áy náy vì đầu óc mình đầy những thứ dơ bẩn.
"Buông tay." Nàng nói hai chữ.
Có lẽ vì hai chữ này phát âm đơn giản, câu nói ngắn, Văn Triển rất nhanh đã nhận ra được câu nói trong tiếng ù ù bên tai.
Hắn quá nghe lời, nghe lời đến mức sau khi nhận ra ý nghĩa câu chữ, theo bản năng liền muốn buông tay.
Nhưng trong lòng lại có một ý nghĩ kỳ lạ đối kháng, cố gắng chống đỡ để hắn vào khoảnh khắc buông tay lại nắm lấy đầu ngón tay nàng.
Từ những ý nghĩ ồn ào như "Chúng ta vừa làm gì?", "Nàng làm vậy có nghĩa là gì?", hắn chính xác chọn ra được ý nghĩ mãnh liệt nhất.
Không muốn nàng đi.
Lục Vân Sơ cảm giác tay hắn run dữ dội, nhất định là rất đau.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Không đau sao? Buông tay ra, ta ở ngay bên cạnh nhìn, không đi."
Mồ hôi lạnh trượt xuống lông mi, châm chích mí mắt, Văn Triển run rẩy hàng mi hai cái, chậm chạp hiểu được lời nàng nói.
Hắn lắc đầu.
Đây dĩ nhiên là nói dối, hắn có chút thấp thỏm.
Lục Vân Sơ không vạch trần hắn, lại hỏi một câu: "Thật sao?"
Hắn gật đầu.
Nàng bất đắc dĩ cười, không hiểu tâm trạng của Văn Triển lắm.
Nàng cúi người xuống, Văn Triển nhất thời nín thở.
Mắt hắn ướt át, môi cũng ướt át, ánh mắt vẫn chưa rõ nét, giống như búp bê vải rách vớt từ dưới nước lên, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc.
Lần này nàng không cắn hắn, mà nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Hắn đau lắm, răng cắn chặt, cho nên nàng không được đằng chân lân đằng đầu, chỉ lưu luyến trên đôi môi mềm mại vài cái.
Hắn run rẩy dữ dội hơn.
Nàng thuận thế kéo tay hắn ra - hắn đã không còn chút sức lực nào.
Lục Vân Sơ đứng dậy đi đến cạnh bàn, bên kia Văn Triển chậm rãi phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, chớp mắt, một lúc sau, cuộn tròn người lại, từ từ vùi đầu vào trong cánh tay, giống như một con ốc sên rụt lại xúc tu.
Đợi hắn hồi phục lại, Lục Vân Sơ ra ngoài nhờ người ta chuẩn bị nước nóng. Đi ngang qua một sân, vừa đúng lúc nghe thấy có người nói sữa dê mua cho con nít uống không hết, tuy trời lạnh để như vậy cũng không sao, nhưng cũng không dám cho con nít uống nữa.
Lục Vân Sơ liền đến xin một phần, trong lúc chờ Văn Triển rửa mặt, nàng làm đậu đỏ đã ngâm thành chè đậu đỏ, khoai môn đã hấp chín xay nhuyễn thành khoai môn mịn, cho đường đỏ vào cùng với sữa dê nấu chung, theo nhiệt độ của sữa dê tăng lên, mùi sữa dần trở nên nồng đượm, mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí, ngọt ngào mà dai dẳng.
Chưa bưng vào cửa, mùi thơm ngọt ngào ấm áp đã vội vã chui vào trong nhà.
"Văn Triển." Nàng ló đầu vào, thấy Văn Triển đã rửa mặt xong, đang mặc y phục, bèn bưng đồ uống nóng vào phòng: "Uống chút đồ ngọt."
Văn Triển không nhịn được hít hít mũi, vô cùng đáng yêu, cộng thêm tóc mai hơi ướt, nhìn không còn chút nào vẻ lạnh lùng ngày thường.
Hắn mặc xong y phục, búi tóc lên cao, đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
Hơi nóng thơm mềm, chỉ cần ngửi thôi đã thấy ngọt trong lòng. Lục Vân Sơ luôn cảm thấy sau khi chịu khổ phải ăn chút đồ ngọt để bù lại, nên mỗi lần muốn an ủi hắn, đều làm cho hắn đồ ngọt.
Văn Triển cười với nàng, cầm lấy thìa, chậm rãi uống.
Sữa dê thấm đẫm chè đậu đỏ và khoai môn, khiến chúng trở nên mịn màng, mùi sữa rất nồng. Ba thứ hòa quyện vào nhau, vị ngọt chồng chất, tạo cảm giác ngọt ngào mềm mại. Sữa dê đã khử mùi không còn mùi khó chịu, chỉ còn lại mùi sữa thơm ngậy, đường đỏ cho không nhiều, ngọt mà không ngấy, cùng với đậu đỏ mang hương thơm thanh mát và khoai môn mềm mịn, vừa ấm bụng vừa ấm lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK