Bởi vì muốn bồi bổ cho Văn Triển, trong bếp luôn có sẵn canh xương heo, ninh trắng tinh, trên mặt nổi một lớp mỡ màng nhạt màu, dường như muốn ép hết tinh túy của xương heo, hòa vào canh.
Múc mấy muỗng vào nồi đất, đợi đến khi sôi sùng sục, thả thịt viên chiên giòn, thịt lát vào, để thịt chín đều, sau đó cho bún sợi vào, cuối cùng cho hết rau trong bếp vào, thành một nồi thập cẩm to.
Lục Vân Sơ thấy nấu cũng vừa rồi, bưng nồi đất ra, lót vải để lên mâm gỗ dày, nuốt nước miếng: "Được rồi! Mau về thôi, có thể ăn được rồi!"
Nàng hận không thể bưng nồi đất chạy ngay vào phòng, bị Văn Triển giữ lại.
Hắn nhận lấy mâm, để lên đó hai cái chén nhỏ, lấy đũa muỗng, cứ như vậy, vẫn muốn dìu Lục Vân Sơ.
"Ta vịn tường là được!" Lục Vân Sơ vội nói: "Nồi đất rất nóng, coi chừng đổ."
Quả thật là khá nguy hiểm, Văn Triển ra hiệu cho nàng ngồi xuống, hắn bê qua trước, lát nữa quay lại đón nàng.
Được thôi, Lục Vân Sơ nuốt nước bọt, đợi hắn quay lại.
Cuối cùng cũng trở lại phòng, Lục Vân Sơ nôn nóng bưng chén lên, vừa gắp thức ăn vừa nói với Văn Triển: "Đừng nhìn nồi thập cẩm này hình thức không đẹp, nhưng ta đảm bảo, mùi vị nhất định rất ngon."
Nồi đất giữ nhiệt tốt, sau khi bắc ra khỏi bếp canh trong nồi vẫn sôi sùng sục, bốc khói thơm phức, tất cả nguyên liệu được bao bọc bởi hơi nóng đang từ từ giảm xuống, vừa hòa quyện hương vị của mình vào canh vừa hấp thụ hương thơm của nhau.
Lục Vân Sơ cho hết rau củ có thể cho vào, cải thảo, bí đao, nấm mèo, giá đỗ, nấm hương, đậu hũ, đủ loại màu sắc, trông rất thỏa mãn.
Húp một ngụm canh trước, đậm đà, béo ngậy, thơm ngon, nóng hổi, vừa ngọt béo mà không ngấy, vừa có vị thanh của rau, vừa có vị ngọt của thịt.
Ngũ tạng lục phủ tức thì ấm áp hẳn lên, cái lạnh ẩm ướt do cơn mưa lớn mang đến tan biến hết, toàn thân bỗng chốc được bao phủ bởi cảm giác dễ chịu ấm áp.
Nàng ăn cơm rất ngon, Văn Triển hiếm khi cảm thấy đói bụng, nhưng vừa nhìn nàng ăn, bất giác muốn gắp đũa.
Lục Vân Sơ dùng đũa chung gắp cho hắn một đống rau và bún, múc đầy canh, đầy ắp một bát, muốn ăn cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Vì vậy hắn quyết định xử lý đống bún chiếm diện tích trước.
Sợi bún trắng muốt mềm mịn, gắp lên trơn tuột, cứ thế trôi xuống. Hắn vội vàng đưa vào miệng, bún thấm đẫm nước canh, mang theo hơi nóng, hương thơm tức thì lan tỏa trong miệng.
Dai ngon, mềm mại, hương gạo nồng nàn, thấm đẫm vị ngọt của nấm, vị đậm đà của nước xương, rõ ràng rất thanh đạm, nhưng lại cảm giác có một hương vị phong phú phức tạp xộc lên đầu lưỡi.
Hắn luôn bị món ăn Lục Vân Sơ làm cho kinh ngạc, cúi đầu nhai nuốt trong im lặng, rất chậm, như muốn ghi nhớ kỹ hương vị, e sợ giấc mộng bỗng tan, tỉnh dậy liền quên mất.
Lục Vân Sơ không dám gắp quá nhiều thịt cho hắn, kẻo dạ dày hắn khó chịu, vì vậy hắn gắp miếng thịt viên chiên giòn duy nhất ở mép bát bỏ vào miệng.
Dầu mỡ của thịt viên chiên giòn đã tan hết vào canh, thịt mềm mại, có chút gân, càng nhai càng thơm.
Ăn xong thịt cá, còn lại toàn là rau.
Đậu hũ mềm mại, được nước xương và dầu mỡ làm cho mềm nhũng, không cần nhai nhiều, ngậm một cái là tan ra, hương vị tuyệt vời.
Văn Triển rất thích, gắp hết đậu phụ ra, ăn sạch trước.
Nào ngờ rau còn ngon hơn, lớp mỡ heo thơm ngậy trên mặt nước hầm xương đã ngấm hết vào rau, không cần thêm gia vị, vị ngọt thanh nguyên bản được giữ lại tối đa.
Cắn một miếng, như bị kéo về chốn Giang Nam mưa bụi mờ ảo, rồi lại bị sấm chớp ngoài cửa sổ kéo về hiện thực.
Lục Vân Sơ vừa ăn vừa thản nhiên kể lể: "Ở Vân Nam… ờ, không biết ở đây gọi là gì, tóm lại ở miền Nam có món ăn đặc sản gọi là bún nấu niêu nhỏ, nhưng ta đã sửa lung tung cả rồi, chỉ còn mỗi chữ bún là còn dính dáng."
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ giảm mạnh, nhưng có lò sưởi hong, hơi nóng từ nồi đất bốc lên, trong nhà vẫn ấm áp.
Lục Vân Sơ húp bún khe khẽ, phát ra tiếng rột rột, thức ăn nóng hổi phải ăn từ từ, để hương vị tươi ngon len lỏi vào đầu lưỡi, cảm giác thật tuyệt diệu.
Nhắc đến Vân Nam, nàng ngẩn người hồi tưởng, rồi cười nói: "Nơi đó rất đẹp, trời xanh mây trắng, biển hoa rực rỡ, nếu có thể… không đúng, nhất định sẽ có ngày chúng ta đến đó ngắm nhìn."
Văn Triển để mặc nàng huyên thuyên, nhìn nàng qua làn khói, mỉm cười dịu dàng.
Thật kỳ lạ, trong ngày mưa to gió lớn sấm chớp ầm ầm này, bầu trời tối đen như mực, vậy mà hắn lại bị Lục Vân Sơ dễ dàng kéo vào một ngày xuân, thoáng thấy một khoảnh khắc muôn hoa khoe sắc.
Ngày bão tố, thích hợp nhất để ngủ nướng, ăn một nồi bún nóng hổi khiến bụng ấm áp, tứ chi cũng như tan chảy, toàn thân uể oải.
Lục Vân Sơ nằm dài trên giường, yên lặng lắng nghe tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ.
Danh Sách Chương: