Văn Triển còn chưa kịp cười thì đã nghe Lục Vân Sơ nói tiếp: "Chỉ là lòng biết ơn này vẫn chưa đủ."
Văn Triển hơi nghiêng đầu, có chút hoang mang. Hắn rất muốn biết phải cảm ơn thế nào mới đúng, liền mong chờ nhìn Lục Vân Sơ, nào ngờ kẻ không đứng đắn này lại đột nhiên bước lên, ghé sát tai hắn nói nhỏ: "Cho ta sờ mông."
Văn Triển giật lùi hai bước, mắt tròn xoe, kinh ngạc nhìn nàng.
Mặt hắn đỏ bừng, cũng không biết có tức giận hay không, liền quay lưng về phía Lục Vân Sơ, không thèm để ý đến nàng nữa.
Lục Vân Sơ nhún vai tỏ vẻ vô tội, được rồi, không cho sờ thì thôi vậy.
Văn Triển bận hái hoa, nàng cũng không lại gần, liền ngồi xổm xuống, chống cằm ngắm nhìn Văn Triển bận rộn.
Văn Triển thật hợp với mùa xuân, hắn chính là sinh ra vì mùa xuân. Thay y phục xuân, vóc dáng vô cùng nổi bật, vai rộng chân dài, eo thon m.ô.n.g cong, Lục Vân Sơ nhìn mà thích mê, sướng rơn cả người.
Văn Triển quay đầu lại, thấy dáng vẻ của nàng, sắc mặt vừa mới phai đi lại ửng hồng trở lại.
Hắn chỉ để lại cho Lục Vân Sơ một bóng lưng, mặc cho Lục Vân Sơ nhìn thế nào cũng không quay đầu lại.
Thấy cũng đủ rồi, Lục Vân Sơ gọi hắn dừng lại: "Được rồi, hái nhiều thế này đủ ăn rồi, chúng ta xuống núi thôi."
Văn Triển dừng tay, đeo giỏ trúc lên lưng rồi theo nàng xuống núi.
Trên đường về nhà gặp người bán hải sản, Lục Vân Sơ tiện tay mua một ít.
Tôm sông con không lớn, nhảy tanh tách, nhìn rất tươi. Việc đầu tiên Lục Vân Sơ làm khi về nhà là xử lý tôm, tôm sông lúc này mà đem kho tàu hay chiên giòn thì thật uổng phí, chỉ cần luộc với nước sạch, thêm chút muối, ăn vị tươi nguyên bản mới là ngon nhất.
Lấy chỉ đen, mổ bụng, thả vào nồi, thịt tôm ngưng kết chuyển sang màu trắng hồng, vỏ tôm đỏ au, không khí ngập tràn mùi tôm tươi mát.
Hoa hòe trộn bột mì đem hấp, chỉ cần chấm đường là ngon; măng xuân rất non, vẫn dùng cách hầm, thêm chút giăm bông để tăng thêm vị ngọt, ngay cả muối cũng không cần, dễ dàng làm nổi bật vị tươi non của măng, hương vị vô cùng thanh khiết.
"Tươi" dường như trở thành chủ đề của món ăn mùa xuân, một đĩa măng hầm giăm bông trắng nõn nà, một đĩa tôm luộc thanh đạm, một đĩa bánh hoa hòe trắng xanh đan xen, màu sắc hết sức giản dị.
Đặt ra hai cái chén nhỏ, một để đường, một để nước tương, bữa trưa hôm nay xem như hoàn thành.
Tôm đã được sơ chế, rất dễ bóc, chỉ cần chạm nhẹ là thịt tôm bật ra, dai giòn, không cần chấm cũng ngon.
Văn Triển nhanh chóng thành thạo, liên tục cho vào miệng, mắt híp lại vì ngon miệng. Ăn đã thèm rồi, lại chấm thêm chút nước tương, cũng coi như đổi vị.
Nước tương là Lục Vân Sơ tự làm, vị thanh đạm, mặn ngọt vừa phải, hoàn toàn không lấn át vị ngon của tôm, chỉ càng làm nổi bật hương vị tươi ngon.
Ăn tôm đã ghiền, lại ăn thêm bánh hoa hòe chấm đường để làm sạch vị trong miệng. Bản thân hoa không có mùi vị gì, nhưng chế biến thành thức ăn vẫn mang đến sự bất ngờ, cắn một miếng, hương hoa thoang thoảng lan tỏa đầu lưỡi, ngay lập tức xóa đi vị mặn của tôm.
Ăn hoa chính là thưởng thức hương thơm này, dìu dịu, không cần cho quá nhiều đường, chỉ cần tạo ra một chút vị ngọt ngào là được. Chỉ cần ăn hoa thôi là đã có thể tưởng tượng ra cả một biển hoa.
Thưởng thức xong hoa, lại húp một miếng măng hầm giăm bông.
So với hai món kia, món này có vị đậm đà hơn, rõ ràng không cho nhiều gia vị, nhưng vị mặn ngọt lại rất nồng. Giăm bông mềm nhũn, gắp một cái là tan; măng rất giòn, tươi non mơn mởn, ăn vào khiến người ta sảng khoái.
Bữa trưa chẳng có gì thịnh soạn, vậy mà Văn Triển lại ăn rất no. Cuối cùng, hắn uống cạn cả nước canh măng hầm giò heo, vị ngọt thanh dịu ấm áp lan tỏa đến tận dạ dày. Ăn no rồi, tứ chi bắt đầu rã rời, trong lòng ấm áp như đang phơi nắng dưới ánh mặt trời mùa xuân, buồn ngủ díu cả mắt.
Hắn uể oải, cố gắng chống đỡ thân mình, không cho phép bản thân thiếp đi.
Ai ngờ Lục Vân Sơ lại kéo hắn ra sân.
Trong sân có một chiếc ghế nằm bằng tre, rất dài, đủ cho hắn nằm xuống. Văn Triển vốn gầy gò, nằm xuống vẫn còn chỗ trống, Lục Vân Sơ đã lên kế hoạch từ trước, liền ngay lập tức chen chúc nằm xuống cạnh hắn.
Đắp tấm chăn mỏng, phơi nắng ngủ trưa, cảnh xuân đẹp biết bao.
Hai người nằm sát bên nhau, Lục Vân Sơ có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn của Văn Triển, lồng n.g.ự.c phập phồng, chắc hẳn là vô cùng thoải mái tự tại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy Văn Triển nhắm mắt, khóe miệng lại nhếch lên, nét mặt thư thái ung dung.
Cảm nhận được động tác của nàng, Văn Triển mở mắt ra, thấy nàng đang nhìn mình, liền cúi đầu mổ nhẹ một cái vào môi nàng, khiến Lục Vân Sơ ngây người.
"Hôm nay chàng làm sao vậy, vui thế à?"
Văn Triển gật đầu, lại áp sát vào hôn thêm một cái nữa.
Danh Sách Chương: