Mục lục
Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóe miệng Lục Vân Sơ cong lên: "Rửa mặt đi."
Văn Triển tất nhiên biết là phải rửa mặt, nhưng hắn không hiểu vì sao nàng lại nhìn mình chằm chằm như vậy.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn áp khăn mặt lên mặt, chậm rãi lau qua một lượt.
Chiếc khăn vừa nhúng nước nóng vẫn còn hơi nóng bốc lên, hun làn da trắng xanh của hắn ửng lên một tầng hồng nhạt.
Văn Triển nhắm mắt, tỉ mỉ lau mặt, lau xong thì trải khăn ra, áp lên mặt, ấn vài cái rồi mới bỏ xuống.
Lông mày và lông mi giờ đây đều hơi ướt át, làm cho đôi mắt như phủ một tầng sương mù càng thêm long lanh.
Hắn cứng đờ giơ khăn mặt, nhìn Lục Vân Sơ như đang hỏi ý: "Ta có thể nhúng nước rồi rửa lại lần nữa không?"
A, đây là kiểu mèo con rửa mặt sao?
Thoả mãn sở thích kỳ lạ, Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, cuối cùng cũng buông tha Văn Triển, không nhìn chằm chằm hắn nữa.
Thấy nàng đi chỗ khác, Văn Triển thở phào nhẹ nhõm, tuy bị nhìn chằm chằm khi rửa mặt khiến hắn rất kỳ quặc, nhưng hắn cũng không có ý định từ chối. Dù thế nào thì Lục Vân Sơ nói gì hắn liền làm nấy, nàng vui là được.
Lục Vân Sơ vừa đi chưa được bao xa, bỗng nhớ ra việc chính, lại vội vàng quay lại.
Văn Triển đang hì hục lau mặt, thấy nàng quay lại thì người cứng đờ, mắt hơi trợn tròn, giơ khăn mặt nhìn nàng, sợ nàng lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc nào đó.
Lục Vân Sơ lại muốn cười, nhưng nàng cắn răng nhịn xuống, nghiêm túc hỏi: "Giờ chàng có muốn ăn cháo không? Ăn chút cháo lót dạ, lát nữa phải uống thuốc rồi."
Văn Triển tưởng mình đã hiểu lầm, hơi nghiêng đầu che giấu vẻ mặt không được tự nhiên, gật đầu.
Lục Vân Sơ vừa quay người liền không nhịn được cười, bước chân nhẹ nhàng đi tới nhà bếp, múc hai bát bánh canh.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, thật sự rất lạnh. Nàng tăng nhanh bước chân, đề phòng hơi ấm cùng vị ngon của bát bánh canh vừa mới ra lò bị khí lạnh làm hỏng.
Văn Triển đã mặc y phục chỉnh tề xuống giường, có lẽ vì sợ Lục Vân Sơ lại làm ra hành động kỳ quái nào đó, hôm nay hắn sửa soạn nhanh đến lạ thường, nàng chỉ mới đi tới lui có một chút, hắn đã búi tóc gọn gàng xong.
Lục Vân Sơ ngạc nhiên "Ơ" một tiếng, khiến hắn không dám động đậy.
Nhưng Lục Vân Sơ chỉ là ngạc nhiên vì hắn sửa soạn quá nhanh, không có ý gì khác, nàng vẫy tay với Văn Triển: "Qua đây ăn sáng nhanh lên, lạnh lắm, ăn vào người sẽ ấm hơn."
Văn Triển nghe lời ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy bát bánh canh đặt trên bàn.
Bánh canh bốc khói nghi ngút, có màu trắng mờ, nhưng nước dùng lại trong veo không hề đục. Sợi bánh mềm mại, những sợi bánh trắng ẩn hiện, bên trong xen lẫn các loại nguyên liệu, phía trên rắc một nhúm hành lá xanh mướt, nhìn thôi đã thấy rất ngon miệng.
Bánh canh không dùng đũa được, phải múc bằng thìa, sợi bánh như tan mà chưa tan hòa vào trong nước súp, múc lên một thìa, mép thìa còn dính thứ nước súp sền sệt, sợi bánh cứ thế dài xuống, phải nhanh tay đỡ lấy.
Lục Vân Sơ qua loa thổi một cái rồi há miệng ăn, mà cũng chẳng phải ăn, gọi là húp thì đúng hơn. Sợi bánh nhừ mà không nát, trơn tuột ngọt thanh khi vào miệng, phát ra tiếng rột rột nho nhỏ, mang theo hơi ấm tươi mới vỗ về từ đầu lưỡi xuống tận dạ dày, cái lạnh lẽo của buổi sớm mai tức thì bị xua tan, cả người khoan khoái hơn không ít.
Có người ăn uống nhanh mà mạnh, người ta gọi là tham ăn tục uống, nhìn phát ngứa mắt, ví như kiểu Văn Giác trong mắt Lục Vân Sơ vậy.
Mà cũng có người ăn nhanh mà mạnh, người ta lại khen ăn ngon miệng thấy ghét, ví dụ như Lục Vân Sơ dưới con mắt của Văn Triển chẳng hạn.
Hắn vốn không đói bụng, thấy Lục Vân Sơ ăn một miếng, bỗng dưng cũng thèm thuồng, bụng dạ trống rỗng, dù mặc nhiều lớp áo cũng khó mà chống lại được giá rét. Hắn nho nhã hơn Lục Vân Sơ rất nhiều, múc nửa thìa đưa lên miệng, vị ngọt của hải sản, béo của lòng heo, thanh của sợi bánh, đậm đà của nước súp, đủ loại hương vị cùng tràn ngập khoang miệng, không phải loại đồ ăn tạo cảm giác mạnh mẽ, mà là một kiểu ấm áp tươi ngon dịu nhẹ, từng chút từng chút tràn ngập trong lồng ngực, tươi ngon thấm đẫm âm thầm, lặng lẽ.
Gan heo tươi nấu lên nhìn rất đẹp mắt, từng miếng từng miếng một, mềm mại dai ngon, răng cắn vào cảm nhận được cái trơn mượt đặc trưng; tiết heo càng khỏi nói, mềm như đậu phụ, tươi ngon lại điểm thêm một chút ngọt ngào. Được bao bọc bởi nước súp sền sệt nấu từ hải sản, mùi vị nguyên bản của các món bị lấn át, chỉ còn lại vị ngon tươi mới, thêm cả chút tiêu xay trong bát canh, không để sót lại chút mùi tanh nào cả.
"A phải rồi!" Lục Vân Sơ úp mặt xuống bàn húp nửa bát bánh canh mới sực nhớ hỏi Văn Triển: "Chàng không ăn nội tạng được đó hả?"
Giờ hỏi thì hơi muộn rồi, Văn Triển cầm thìa, khẽ mở to đôi mắt, vẻ mặt hoang mang nhìn nàng, rõ ràng là không biết gì về thứ nội tạng trong canh cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK