không nói gì thêm, chỉ tiến lên trước mặt Quân Thành, mạnh tay giáng xuống mặt anh một
cái tát.
Chát!
Cái tát này thật sự rất mạnh, nếu so ra còn có uy lực hơn cả cú đấm kia của Quân lão gia.
Lần này đổi vai, Quân Kình là người chạy tới ngăn vợ mình lại.
“Mình à, có gì thì từ từ nói, có được không? Em xem đi, em đánh nó đến chảy máu mũi rồi”
“Đúng đấy, Phu Nhân. Người mau dùng tay lại đi, điều quan trọng trước mắt là lo cho tình trạng của Lão Phu nhân” Trương Vụ cũng vội vàng phụ họa, chỉ mong sao có thể nhanh chóng ngăn cản bà.
Nghe tới lão phu nhân, Tô An Dung liền bừng tình.
VietWriter
Phải, việc trước mắt chính là phải lo cho sự an toàn của Quân Lão Phu Nhân.
“Quân Thành, con nên chuẩn bị cho mẹ một lời giải thích thật thích đáng” “Còn cô gái bên cạnh, phiền cô rời đi cho. Cô với chúng tôi cũng chẳng phải thân thích gì, đừng để tôi gọi bảo vệ vào lôi cổ cô đi”. Quận Phu Nhân không còn sót lại một chút dáng vẻ hiền từ vui vẻ nào, bà đảo mắt qua
nhìn hai người trẻ kia rồi đặt mông ngồi xuống băng ghế dài chờ đợi.
“Tịch Nhuệ, ngoan nào, em trở về nhà trước, được không?" Quân Thành khẽ vuốt tóc Tịch Nhuệ, từ âm giọng mà nghe ra cũng có thể thấy anh đang có chút lo sợ ở trong lòng. Mà Tịch Nhuệ cũng chẳng khá hơn anh, cô ta đã sớm bị một màn “bạo lực gia đình” kia
dọa cho kinh hồn bạt vía:
“Được, em trở về nhà trước đợi anh”.
Tịch Nhuệ nói rồi cũng vội vàng rời đi. Sau khi chứng kiến vụ việc này, cô ta cũng thật sự
không muốn trụ lại đây thêm một giây nào nữa.
“Quân Kình” Quân Phu Nhân đột nhiên cất tiếng, dọa cho Quân Kình giật nảy người lên. “Mình à, em kêu anh có chuyện gì vậy?” “Có chuyện gì à? Em chỉ muốn “khen” anh rằng thời gian em đi công tác không có mặt ở
đây, anh dạy con tốt thật đấy”
“Tiểu Dung, em phải nghe anh giải thích. Anh không muốn quản nó, nhưng nó cũng đã là người lớn rồi, hơn nữa dạo gần đây em không phải không biết công việc của anh cũng rất bận, cho nên.” “Cho nên anh đang biệ cớ cho việc không thể hoàn thành tốt công việc mà em giao? Anh...
Có vẻ như càng ngày càng xem lời em nói như nước đổ lá khoai rồi nhỉ?”
Quận Phu Nhân càng nói càng cười, một nụ cười khiến cho bất cứ ai nhìn vào liền ớn
lạnh.
“Anh... Anh cũng đã làm hết sức rồi” “Hết sức rồi sao? Vậy hóa ra đã đến lúc anh GIÀ rồi, YẾU rồi à?”
Tô An Dung cố tình nhấn nhá những câu từ trọng điểm, hại cho Quân Kình chỉ có thể nín lặng, nuốt mọi lời nói với ý định thanh mình vào lại trong bụng mình.
Trương Vu âm thầm đứng bên cạnh quan sát. Đã lâu như vậy rồi, nhưng hai con người này vẫn luôn luôn như vậy, giống như hai đứa trẻ, đôi khi khiến bà phân vân không biết được nên gọi ai là vợ, ai là chồng mới hợp tình hợp lý đây. “Sao lại lâu như vậy?”
Đã qua hơn ba tiếng ngồi chờ những cửa phòng cấp cứu vẫn chưa một lần nào được mở ra, khiến cho người nhà Quận Gia không khỏi lo lắng, tựa như đang ngồi trên đống lửa. “Nửa đêm nửa hôm anh không canh chừng mẹ, còn để cho mẹ một mình ra ngoài sao?” Quận Phu Nhân lại thêm một lần nữa chĩa mũi nhọn về phía chồng mình, bà luôn cho rằng
mọi tội lỗi là do ông.
“Oan ức cho anh quá. Anh lúc đó không ở nhà, làm sao có thể cản đường mẹ được?” “Là vậy sao? Anh bận tới mức không có thời gian về nhà luôn nhỉ?” Em chẳng phải cũng vậy sao?
Quân Kình vốn muốn nói ra lời này nhưng lại vừa đến cổ họng liền nghẹn lại, ông vẫn là không thể nào nói ra.
Cạch một tiếng, cuối cùng của phòng cấp cứu cũng mở ra. “Ca cấp cứu thành công, chúc mừng gia đình” Nghe thấy câu nói này từ bác sĩ, cả gia đình đều vui mừng đứng lên. Nhưng ngay sau đó, bác sĩ lại nói ra một câu như đẩy họ từ thiên đường xuống hố sâu vạn trượng: “Nhưng.."
"Ca cấp cứu đã thành công. Nhưng do mất quá nhiều máu cộng thêm việc đầu bị va đập mạnh nên bệnh nhân đang rơi vào tình trạng hôn mê sâu."
"Hôm mê sâu? Ý ông là sao? Rốt cuộc thì bao giờ mẹ tôi mới tỉnh lại?"
Quân Kình gấp gáp hỏi bác sĩ nhưng chỉ nhận được một câu: "Thật xin lỗi, nhưng việc này chúng tôi không thể nói trước được. Việc bao giờ tỉnh lại phải dựa vào tình hình phục hồi của bệnh nhân có khả quan hay không và vào việc ý chí muốn
tỉnh dậy của bệnh nhân lớn đến mức nào!
Nói rồi vị bác sĩ ấy củi khom người một cái rồi vội vã rời đi. Tiếp theo, ông ta còn phải chuẩn bị tiến hành một ca phẫu thuật mới nữa. "Chết tiệt" Quân Kinh bộc phát sự bất lực trong nội tâm ra thành tiếng, đấm mạnh tay vào tường. Quân Lão Phu Nhân được đẩy ra, bà đnag được đặt nằm trên băng ca trắng. Không khó để quan sát thấy đầu bà đang được quẩn kín bằng băng trắng, còn có phải dùng thêm các thiết bị trợ thở để hỗ trợ cho việc hô hấp dễ dàng hơn.