“Cho nên trong mắt em bất kể anh đang làm gì cũng đều là làm sai, là thừa thãi?” Lạc Anh thật sự đã tức giận, thanh âm đề cao gấp mấy phần.
Anh biết em không phải là có ý đó”. Đối mặt với sự giận dữ của anh, Tịch Ly vẫn cảm thấy mình không làm gì sai, liền tay đôi cãi lại.
Cô ngăn anh lại như vậy, còn không phải là vì lo lắng cho các mối quan hệ của anh sao? “Dạ, em nói gì cũng đúng. Nếu bữa tiệc tối nay em đã không muốn đi như vậy, thì cứ trực tiếp ở nhà đi. Anh có thể đi tìm người khác” Lạc Anh nói rồi quay lưng đi, anh chỉ muốn chọc tức cô, để cô suy nghĩ lại mà đuổi theo mình, nhưng hiệu quả không như anh mong muốn. Cô hoàn toàn không có đuổi theo anh, tới một bước chân nhỏ cũng không nỡ tiến về phía anh. Bây giờ Lạc Anh thực sự cảm thấy những gì mình làm trước đây đều là vô nghĩa. Anh thật sự hoài nghi công sức cùng chân thành của mình đã bỏ ra đối với cô có có chút tác động nào hay không? Hay là Tịch Ly vốn chưa từng để tâm tới anh, chưa thật sự suy nghĩ về mối quan hệ của hai người họ. Lạc Anh bước ra xe, để lại Tịch Ly chậm chạp tiêu hóa những lời anh vừa nói. Cô không hề muốn giữa họ lại xảy ra một cuộc cãi cọ không đáng có như vậy, cô chưa từng muốn bản thân mình sẽ chọc giận Lạc Anh. Vũ Tuyết hả hê đứng bên cạnh nhìn hai người cãi cọ, cô ta cảm thấy thái độ của Tịch Ly đối với mình không phải quá là gay gắt nên bày ra nước mắt cá sấu hàng lấy lòng cô:
“Tịch Ly, thật xin lỗi. Ban nãy... Không phải là chị cố ý đâu” “Không.” “Dù cho là cố ý hay không, thì cũng phiền cô theo tôi đi lên phòng thu dọn đồ đạc. Thiếu gia đã nói trước khi cậu ấy trở lại cô nhất định phải rời đi.” Thím Cố rất không khách khí mà cắt ngang lời Tịch Ly. Bà buông cãi muỗng gỗ trên tay đặt xuống trên mặt bàn, sau đó xắn ống tay áo nhìn Vũ Tuyết đang ngơ ngác, có ý tốt nhắc nhở
cô ta thêm một lần cuối nữa:
“Vũ tiểu thư, nên mau chóng dọn đi thôi. Tính tình của thiếu gia nhà chúng tôi, cô cũng biết rồi đấy. Cơn thịnh nộ của cậu ấy, chúng tôi không gánh nổi” "Không. Tôi sẽ không đi đâu hết”. Mặt Vũ Tuyết tái mét, nhưng vẫn cố gằn giọng mà đáp lại thím Cố. Cố Hải nhìn thấy cô ta thật cứng đầu, càng hco cô ta là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Mà trẻ hư thì phải dạy, huống hồ căn bản địa vị của cô ta cũng không có là ai trong căn nhà này,
cho nên bản thân bà cũng không cần tỏ ra hiếu khách thêm làm gì nữa:
VietWriter
“Đi”.
Cố Hải bước tới nắm lấy cổ tay Vũ Tuyết, lôi kéo cô ta đi lên phòng.
Bà tuy năm nay đã ngoài năm mười tuổi nhưng sức khỏe thì vẫn còn dẻo dai lắm, trái
ngược với thái độ ông à õng ẹo của Vũ Tuyết kia.
Vũ Tuyết thấy được sự cương quyết trong mắt thím Cố, cũng biết bản thân sẽ không đầu lại bà liền chuyển hướng qua khóc lóc cầu xin Tịch Ly: “Tịch Ly, em làm ơn đi. Hãy mau mau giúp chị. Chị đã biết lỗi rồi, chị không nên đối xử với
em như thế. Hiện tại chị thật không có chỗ nào để đi, em không phải sẽ độc ác đến mức để
chị sống cảnh đầu đường xó chợ chứ?”
Đôi mắt Vũ Tuyết ngân ngẩn nước, giọng ta ta không ngừng run rẩy như sắp khóc tới nơi. “Đừng có phí lời”. Vào khoảnh khắc Tịch Ly định bước lên phía trước, thím Cố đã buông ra một câu nói trực tiếp đánh gãy sự dao động của cô: “Cô Tịch, cũng đành trách thím không nhắc nhở cô. Đây là nhà của thiếu gia, lệnh là thiếu
gia đề ra, cho nên người làm công như tôi bắt buộc sẽ thực hiện. Cô không phải sẽ định cản
trở thím kiếm miếng cơm manh áo chứ?” Tịch Ly quả nhiên đứng sững lại. Trước lời cầu cứu của Vũ Tuyết đang không ngừng vang
vọng bên tai cùng lời nói của thím Trường, cô đã chọn nghe theo lý trí của mình, nơi cô đang
đứng này quả thực là Lạc Gia, không phải là Tịch Gia, càng không phải thế giới của riêng cô,
cô không có quyền gì để giữ người lại đây cả. “Thật xin lỗi”
Tịch Ly nhắm mắt nói với Vũ Tuyết một câu cuối rồi xoay người rời đi, mặc kệ cô ta đang không ngừng gào khóc, giãy nảy cùng van xin sau lưng mình.
Tịch ly bước lên phòng ngủ của chính mình, sau đó vặn tay nắm cửa mở cửa ra rồi liền dựa lưng vào mặt bên trong cánh cửa.
Cô hồi tưởng lại ban thaan mình vừa rồi, còn có câu nói của thím Cố, mới càng cảm thấy thái độ của mình đã quá gay gắt với Lạc Anh. Anh chỉ là vì quá quan tâm đến cô cho nên mới hành xử cực đoan đối với Vũ Tuyết đến thế. Còn từ trước tới nay, cô chưa từng thấy anh cư xử thái quá với ai cả. “Buông, buông ra. Mau buông tôi ra.” Vì phòng này không có trang bị hệ thống cách âm nên cô có thể nghe thấy mọi âm thanh la hét của Vũ Tuyết từ lầu dưới vọng lên. Cô hít một hơi sâu, sau đó ngồi xuống ngay trước
cửa, đem hai tay mà bịt tai mình lại.
Qua đi thêm một lúc, rốt cuộc không gian cũng trở nên yên tĩnh. Xác định không có bất kì
tạp âm nào nữa Tịch Ly mới đẩy cửa bước ra, cô đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy mọi thứ đã
trở lại dáng vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu khi cô chuyển đến đây giống như chưa từng có chút dấu vết nào chứng minh đã từng có người khác đến đây rồi còn gây ra chuyện vậy. “Thím Cố” Tịch Ly không thấy ai liền cất tiếng gọi, cô đi theo tiếng lạch cạch mà đi vào trong bếp, liền thấy Cố Hải đang chăm chú nấu ăn. “Thím Cố, thím có cần cháu phụ giúp gì hay không? Tịch Ly không để ý tới việc bản thân mình đang mặc lễ phục, liền tiến vào khu vực bếp nấu. Thím Cố đảo mắt nhìn cô, sau đó cười hiền từ xua tay, âm thanh nhẹ nhàng ấm áp nói: “Không cần đâu, thiếu phu nhân. Trước, cô cứ lên phòng thay đồ cho thoải mái hơn đi. Đợi thêm một lúc nữa, sẽ có đồ ăn để ăn tối được rồi.” "A." Tịch Ly nghe thấy thím Cố nói vậy mới đưa mắt nhìn lại mình, nêu skhoong có bà ấy nhắc, có lẽ cô cũng thật sự quên mình đang mặc lễ phục.
Tịch Ly cười ngượng ngùng gật đầu với thím Cố rồi quay người rời đi: “Được, đều nghe thím hết”
“Thật là thơm”
Tịch Ly đã thay xong một chiếc váy ngủ dài kín đáo bước xuống nhà, cô bị mùi hương hấp
dẫn của thịt kho thu hút. Thím Cổ nhìn thấy cô đáng yêu như đứa trẻ, không nhịn được cười liền cất tiếng gọi cô: “Đói rồi có đúng không? Qua đây đi, đồ ăn đều đã sẵn sàng đợi cô thưởng thức rồi.”