Lạc Anh nheo mắt khó hiểu. Chẳng lẽ năng lực trợ lý của Tịnh Quyền lại kém như thế sao? Ở phía Lạc Anh, trợ lý Diệu luôn có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thay anh
mà?
“Em nghĩ vẫn nên tự mình làm. Hơn nữa đối tác lần này em không bỏ qua được, phải đích thân gặp mặt người ta để tỏ rõ thành ý “Là phụ nữ sao?” Lạc Anh vừa nói vừa cười nhìn Tịnh Quyền. Xem bộ dạng nghiêm túc cùng hấp tấp như vậy của cậu ta, chỉ có thể là đi gặp người trong mộng mà thôi. Đối với đàn ông, Tịnh Quyền có bao giờ hăng hái như vậy đầu cơ chứ?
chị vậy? Nữ thần của em thật giống như một tảng băng nghìn năm không tan, em là hết sức rồi mà cô ấy vẫn chẳng có một chút nào rung động cả”
Biểu cảm trên gương mặt Tịnh Quyền lúc này có chút bất lực, thật giống như một thiếu niên chưa trưởng thành đang nói về hành trình gian khổ khi theo đuổi cô bạn mình để ý trong lớp. “Còn tùy thuộc vào đối tượng cậu muốn theo đuổi có tính cách như thế nào nữa chứ? Cô ấy điềm tĩnh, vui vẻ, hay là..” “Cô ấy còn men hơn cả em”. Tịnh Quyền chống tay lên bàn rồi đặt cằm lên tay mà nói.
Có chuyện như vậy sao? Tịch Ly chưa bao giờ gặp người con gái nào như vậy, cho nên cô đành bó tay rồi.
Lạc Anh ngồi một bên nghe Tịnh Quyền than thở từ nãy tới giờ, lúc này mới lại lên
VietWriter
tiếng hỏi:
“Người cậu sắp gặp là Hải Đường sao?”
11
11
“Ha ha, sao có thể? Em làm sao có thể để mắt tới Hải Đương được chứ? Cô ấy hung
dữ như vậy”.
-
“Hồi bé không phải cậu luôn miệng đòi phải cưới được Hải Đường sao? Còn cam tâm tình nguyện hằng ngày để con bé đánh nữa mà?” “Có chuyện này sao?” Tịch Ly mở lớn mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được nhìn anh, đáp lại cô anh chỉ khẽ gật đầu.
Người cà rỡn như Tịnh Quyền mà lại chung tình với một người từ bé đến lớn à? Chuyện này đúng là khó tin thật đấy.
Tịnh Quyền nhìn đôi vợ chồng sắp cưới đang ngồi trước mặt mình bàn tán qua lại, tại anh ta có hơi đỏ ửng lên.
Không sai, người anh ta đang theo đuổi của thật là Hải Đường. Nhưng mà gian nan quá, anh ta đợi tới sắp bỏ cuộc luôn rồi. “Mấy năm không gặp rồi, anh không thể ngờ dáng vẻ của cô ấy bây giờ thể nào
đâu.”
Tịnh Quyền nói rồi lấy điện thoại trong túi ra, truy cập vào thư viện rồi đưa cho Lạc
Anh xem một bức ảnh chụp.
Trong hình là một cô gái tóc dài trông vô cùng xinh đẹp. Gương mặt thanh tú, nước
da trắng ngần. Tịch Ly cảm thấy thế này thì có gì kỳ lạ đâu? Cô gái này chính là điển
hình của một mỹ nữ người nhìn người mê thôi mà.
“Khó tin thật đấy.” Lạc Anh đưa tay lên che miệng. “Lần gặp mặt cách đây mấy năm con bé vẫn còn để đầu định rồi suốt ngày mặc áo da với quần jeans rách mà, từ bao giờ lại thay đổi phong cách thành một phụ nữ thành thục vậy?”
Vẻ mặt Lạc Anh không giấu nổi bất ngờ. “Đấy, anh thấy em nói đúng không? Hải Đường nhất định là yêu sớm rồi, yêu sớm nên mới thay đổi ngoại hình cho ra con gái đó” Yêu sớm cái đầu cậu! Lạc Anh thật muốn mắng cái đứa trẻ to xác đang làm ra vẻ nghi ngờ và bất mãn ngồi đối diện mình:
“Con bé cũng đã hai mươi tư tuổi rồi. Yêu đương thì có gì không tốt chứ?” “Đương nhiên là không tốt. Anh không thấy đàn ông ngoài xã hội bây giờ đểu cáng thể nào sao? Nam nhận tốt như em đây đếm trên đầu ngón tay, sao cô ấy lại không nhìn thấy chứ?”
Tốt, tốt cái đầu nhà anh! Tịch Ly vừa nghe anh ta nói xong mối liền nở một nụ cười gượng gạo mà thầm mắng Tịnh Quyền đến vạn biến trong lòng.
Có người đàn ông tốt nào lại đi bắt cóc phụ nữ đang mang thai rồi đánh chồng tương lai của người ta đến mức nhập viện không có chứ? Lòng tốt của Tịnh Quyền bao la quá nhỉ? Bạo lực là một loại hình thức để anh ta thể hiện sự yêu thương sao?
“Ở đây than vãn với bọn tôi là gì chứ? Thích thì cứ trực tiếp nói với người ta một câu là được rồi.”
“Làm sao mà nói được? Cô ấy bây giờ chỉ cần nhìn thấy em là lại muốn đánh em, anh nói em phải làm sao chứ?”
Tịnh Quyền đưa tay lên vò đầu. “Vậy thì đừng nói. Cứ ngồi yên đấy chờ đến lúc Hải Đường làm vợ người đàn ông
khác rồi thì đừng có tới tìm bọn tôi khóc lóc ỉ ôi là được.”
Lạc Anh nói rồi cầm ly rượu sake lên uống một ngụm.