Không biết có phải là cảm nhận được có người đang chạm vào mình hay không mà chân mày của Tịch Ly chau lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Tay chân khua loạn xạ rồi quay mặt vào trong tường.
Hai Lạc Anh bật cười khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Sao lại trông giống như...Một con cua vậy chứ?
"Tịch Ly"
Lạc Anh muốn xác nhận lại xem cô đã ngủ hay chưa, thấy cô không trả lời thì mới nhẹ nhàng lật người cô lại rồi tiếp tục quan sát cô.
Anh nghe nói bà bầu ngủ rất nhiều, nhưng thật không ngờ là họ có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ như vậy.
Chỉ mới mấy phút trước thôi còn ngoan ngoãn ngồi đọc sách, vậy mà hiện tại lại nhắm mắt ngủ say rồi.
Thói quen của thai phụ quả thật là khó để nắm bắt.
Lạc Anh lật chăn ngồi lên giường, nói vui thì vui, nhung niềm vui khi được nhìn ngắm dáng vẻ đáng yêu này của cô cũng chỉ diễn ra trong chốc lát.
Hiện tại anh vẫn đang thấy rất bực mình khi nhớ tới cảnh Alan ôm ấp Tịch Ly.
Bạn thân cái gì chứ? Cho dù thân thiết đến đâu cũng không được phép tự tiện đụng chạm vào cô.
Dù hiện tại anh chưa nhớ ra cô là ai, nhưng tương lai đã định sẵn Tịch Ly chính là cô dâu của anh, cô lại đang mang trong mình giọt máu của anh, cho nên chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của Lạc Anh mà thôi.
Nghĩ tới đây, anh liên cúi thấp đầu mình xuống rồi đặt lên môi cô một nụ hôn.
Ban đầu chỉ tính là sẽ hôn thật nhẹ nhàng.
Nhưng không biết như thế nào thời gian càng trôi đi thì Lạc Anh càng hôn cô một cách mạnh bạo.
Anh trực tiếp đè lên trên cô, tay nâng cằm cô lên, cố gắng cạy mở hàm răng cô để có thể tiến vào sâu hơn mà cảm nhận sự ngọt ngào từ cái miệng nhỏ bé của Tịch Ly.
VietWriter.vn
Tịch Ly đúng thật là đang ngủ, nhưng càng lúc cô càng cảm thấy không khí đi vào cơ thể mình giống như bị ít đi.
Cho đến khi hô hấp của cô trở nên rối loạn, hai mắt cô mới đột ngột mở to ra để quan sát xem rốt cuộc là đang có chuyện gì.
Vừa mới mở mắt ra, gương mặt anh tuấn của Lạc Anh đã đập thẳng vào mắt cô.
Cái gì đây? Tịch Ly muốn nói nhưng lại không nói ra được.
Anh không phải nói là đi làm việc sao? Tại sao hiện tại lại xuất hiện ở đây rồi? Chẳng những thế còn lợi dụng lúc cô ngủ để chiếm tiện nghi của cô nữa chứ, người này thật là quá quất mà.
Tịch Ly lấy hết sức bình sinh mà đẩy anh ra rồi thở hồng hộc, tham lam hít lấy từng ngụm không khí lớn.
Lạc Anh thấy mặt cô vì nụ hôn vừa rồi của mình mà đỏ lên như trái cà chua, tâm tình lại bị kích động, cúi thấp đầu xuống há miệng cắn vào má cô một cái.
"Đau!"
Ơ cái người này! Đã hôn cô thì thôi đi, sao lại còn cắn cô nữa cơ chứ? Anh là cún đấy à? "Lạc Anh, anh mau giải thích cho em.Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây hả?"
Tịch Ly chau mày nhìn anh, không cho anh đụng chạm vào mình nữa.
Nhưng Lạc Anh là ai chứ? Anh vốn không phải là kiểu người để mắt tới cái nhìn của những người xung quanh.
Anh muốn cái gì, anh làm cái gì, điều quan trọng chỉ cần bản thân anh thích là được.
"Không có gì phải giải thích cả.Mau nhắm mắt lại, tôi muốn hôn em."
Anh lại một lần nữa nâng cằm cô lên mà bá đạo tuyên bố.
"Em không."
Tịch Ly mạnh mẽ xoay đầu đi chỗ khác, né tránh nụ hôn của anh.
Hừ! Lạc Anh đương nhiên cực kì không vừa ý với hành động này của cô.
Không cho anh hôn môi, thì anh hôn chỗ khác.
Ánh mắt anh trở nên tối dân, nụ hôn của anh rơi xuống cái cổ trắng mịn của cô, lại còn mút mạnh một cái để hiện lên ấn kí màu đỏ đậm.
Ôi trời ạ Tịch Ly hoảng loạn đưa tay lên che cổ mình.
Anh thật sự giống như một con cún to xác, sao lại có thể hết lần này đến lần khác bỏ ngoài tai ý kiến của cô mà tùy hứng hôn hít cô như thế chứ? "Lạc Anh, đi ra ngoài.
Em muốn ngủ, anh còn làm loạn nữa đừng trách em nặng tay."
"Nặng tay sao?"
Lạc Anh nhướn mày, nâng môi cười mị hoặc: "Mèo hoang nhỏ, tôi thật thắc mắc muốn biết với cái cơ thể nhỏ như học sinh trung học này của mình thì em có thể làm gì tôi.Đánh tôi sao? Với chút sức lực đó của em e là còn chưa đủ gãi ngứa nữa là."
Ánh mắt anh lộ rõ tia đắc chí.
Nhưng hành động này của anh trong mắt cô lại là sự khinh thường, cho nên khiến cho cô rất giận.
Nhỏ con thì sao chứ? Cô vẫn là nóc nhà, anh vẫn phải nhường cô.
Tịch Ly còn đang nghiến răng tức giận suy nghĩ nên trả đũa anh như thế nào thì Lạc Anh đã nhanh tay cởi hết cúc áo ngủ của cô.
Trước ngực truyền đến cảm giác hơi lành lạnh.
Lúc cô bừng tỉnh lại thì thấy anh đang gục mặt trước ngực mình.
Một tay bên trên không ngừng xoa nắn, tay bên dưới lại có ý muốn thăm dò nên thầm kín của cô.
"Tên điên này!"
Tịch Ly thật sự giận, giơ chân ra mà đạp anh rơi thẳng xuống dưới giường.
Lạc Anh ôm cái lưng đau ê ẩm của mình mà lôm côm bò dậy, ánh mắt ai oán nhìn cô: "Em bị điên đấy à? Sao lại dám đạp tôi như thế hả?"
"Chưa đạp chết anh là còn may.
Cái đô lưu manh này, anh vừa rồi đã định làm cái gì vậy hả?"
Cô vừa nói vừa đưa tay lên che trước ngực mình, định không cho Lạc Anh tiếp tục càn rỡ nữa.
"Bỏ tay của em ra."
Lạc Anh thấy cô cứ bảo thủ che chắn ngực mình như vậy, anh cực kì không vui, lại nhanh chóng nhảy vọt lên trên giường rồi nắm lấy tay cô, không cho cô che ngực mình đi nữa.
Tịch Ly cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang nhìn chằm chằm vào cảnh xuân trước ngực mình, cô liên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Từ lúc có em bé tới nay cũng đã ba tháng rồi hai người chưa có tiếp xúc thân mật đến như vậy.
Thể mà con người này vừa mất trí nhớ một cái thì trong nháy mắt đã trở thành một con sói xám muốn ăn thịt thỏ, mà con thỏ tội nghiệp đó đương nhiên là cô rồi.
"Không bỏ, vì sao không cho tôi nhìn? Tôi muốn nhìn thấy em"
Lạc Anh không chút kiêng dè nói ra suy nghĩ của mình, làm cho mặt Tịch Ly đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, thật giống y như một trái táo vào vụ đã chín mọng muôn vậy.
"Em là của tôi, cho nên mỗi bộ phận trên người em đều là của tôi.Tôi muốn nhìn như thế nào đều được."
"Em...Em từ bao giờ thì là người của anh?"
Tịch Ly lắp ba lắp bắp đáp trả anh.
Đúng! Cô là đang chột dạ.
Cô quả thật đã sớm trở thành người phụ nữ của anh, nhưng mà tình hình này khiến cô không muốn thừa nhận.
Nếu như cô cứ ngoan ngoãn thuận theo anh, Tịch Ly thật sự rất sợ răng Lạc Anh sẽ liên hóa sói mà ăn thịt cô mất.
Cô...Cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nằm ra đó cho anh ăn đâu.
"Ô"
Lạc Anh nghe cô nói liên nâng môi cười một cái.
"Không phải là người của tôi sao? Thế nhưng em lại đang mang trong mình đứa bé của tôi đấy.
Như thế này có tính là em đang nói dối trắng trợn không nhỉ?"
Lạc Anh nói rồi đưa bàn tay to của mình xoa lên trên bụng cô.
Anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đứa bé này thực sự là kết tinh tình yêu của hai người, anh có thể khẳng định sự tồn tại của nó có liên quan tới chính bản thân anh.