Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Thành vừa nói vừa tăng tốc, anh hiện tại dù có cố làm như thế nào thì sâu tận trong tâm can cũng không thể ngừng lo lắng cho cô.


Một khoảng thời gian sau, Quận Thành tấp xe bên lề đường rồi bạt mạng chạy dọc hành lang lao đến chỗ phòng cấp cứu.





Lúc này, phòng cấp cứu vẫn còn đang sáng đèn, trên băng ghế dài có một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi dõi mắt nhìn vào phòng cấp cứu.


“Xin hỏi, vị này là..” Quân Thành nhễ nhại mồ hôi tiến tới, có chút nghi hoặc nhìn người phụ nữ kia. Không lẽ...


Đây là người đã gây ra cho cô tai nạn? Diệp Phu Nhân nghe thấy có âm thanh trầm khàn vang lên bên tại mình, bà chậm chạp


quay đầu lại liền nhìn Quận Thành một thân nhếch nhác, cũng có thể đoán được anh vừa rồi



VietWriter



đã rất gấp gáp chạy đến đây.


Bà có chút thắc mắc nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình. Cho là bà đã có tuổi rồi nên mắt hơi kém đi. Nhưng có kém đến mấy cũng có thể nhìn ra được chàng trai này đối với cô gái kia nhất định rất quan tâm. Xem xem gương mặt đẹp trai cùng bộ vest đắt tiền anh ta đang mặc trên người kia đã trở nên nhếch nhác thế nào rồi.


Từ những gì mà bà quan sát được, trong đầu Diệp Nhã Hinh nảy ra một suy nghĩ. Bà cho rằng người đang đứng trước mặt bà này chỉ có thể là bạn trai của cô gái trong kia, cho nên mới có thể bộc lộ sự lo lắng ra ngoài một cách rõ ràng như vậy. Ngón tay hai người đều không đeo nhẫn, cho nên rất có thể mối quan hệ chưa tiến tới hôn nhân mà vẫn đang trong quá trình hẹn hò tìm hiểu. “Cậu là người nhà của cô ấy sao?”


-


Người nhà? Quân Thành có chút chột dạ trước câu hỏi của Diệp Nhã Hinh. Nếu như là trước kia, anh có thể tự tin khẳng định rằng mình chính là người nhà của cô. Nhưng bây giờ anh và Tịch Ly đã kí vào đơn ly hôn rồi, hai người rốt cuộc có được tính là người nhà nữa hay không? “Phải. Tôi là người nhà của cô ấy”. Mặc dù không có đủ tự tin, nhưng hiện tại người mà cô quen biết đang có mặt trong bệnh viện này cũng chỉ có một mình anh, cho nên anh đang tứ huyễn hoặc bản thân rằng mình


chính là người nhà của Tịch Ly.


Diệp Phu Nhân nghe thấy anh nói vậy chỉ hơi gật nhẹ đầu, sau đó cất lời giải đáp thắc mắc mới vừa rồi của anh: “Cô gái này gặp tai nạn trên đường. Là tôi gọi cấp cứu đem cô ấy tới bệnh viện” “Là vậy sao? Thật cảm ơn, đã làm phiền phu nhân rồi”


Quận Thành kính cẩn cúi người để bày tỏ sự cảm kích, điểm này khiến cho Diệp Nhã hinh rất có hảo cảm, chàng trai này đúng là rất biết cách cư xử. Có thể thấy cô gái kia phải lòng anh chàng này cũng chẳng phải là điều gì quá khó hiểu đi?


Qua đi thêm hai tiếng chờ đợi dài đằng đẵng tựa hai thu nữa thì đèn phòng cấp cứu mới tắt, cửa phòng cấp cứu liền được mở ra.


Một bị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng bước ra, trên trán đã mồ hôi nhễ nhại.


Quân Thành thấy cửa mở liền nhanh chóng chạy lại để hỏi thăm tình hình của cô, từ nãy đến giờ anh đều giống như đnag ngồi trên đống lửa, nóng lòng chờ đợi không thôi. “Bác sĩ, tình hình của cô ấy thế nào rồi? Cô ấy không có việc gì đâu, đúng chứ?”


“Có việc”


Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống rồi thở hắt một hơi. “Tạm thời ca cấp cứu đã thành công rồi. Nhưng phần đầu của cô ấy bị va đập rất mạnh, lại


còn thêm tình trạng xuất huyết nghiêm trọng mới vừa rồi. Theo kinh nghiệm gần ba mươi


năm hành nghề của tôi thì những trường hợp xảy ra tai nạn ở phần đầu như vậy rất dễ sẽ để lại di chứng. Vì dù sao đây cũng là bộ phận vô cùng nhạy cảm” “Di chứng Di chứng như thế nào?


Hai mắt Quận Thành cố sức mở to để bộc lộ sự kinh ngạc cùng lo lắng, trái tim trong lồng ngực anh cũng đang đập phập phồng từng nhịp vô cùng gấp gáp và nặng nhọc. Cô rốt cuộc sẽ bị ảnh hưởng như thế nào, liệu có nguy hiểm đến tính mạng hay không? Trong lòng Qua Thành đang lo lắng cực độ khi nghĩ tới khả năng cô có thể sẽ chết. Vị bác sĩ kia lắc đầu một cái sau đó lại tiếp tục giảng giải: “Vấn đề này tôi cũng không thể nói trước được. Những vụ tai nạn như thế này có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra khi bệnh nhân tỉnh lại. Có người mất trí nhớ tạm thời, có người mất trí nhớ vĩnh viễn. Có người mù tạm thời, cũng có người cả đời sẽ phải sống chung với bóng tối... Cho nên tình trạng bệnh của cô gái kia thể nào, e là cũng phải đợi cho tới khi bệnh nhân


hồi tỉnh lại thì mới có thể đưa ra kết luận chính xác được”


Vị bác sĩ kia nói rồi nhìn bằng ca trong phòng cấp cứu được đẩy ra, dặn dò Quân Thành thêm một câu:


“Đợi qua thêm một lúc là người nhà có thể vào thăm bệnh nhân rồi. Nếu cô gái kia có biểu


hiện gì, anh tốt nhất nên ngay lập tức báo cho bác sĩ để nắm rõ được tình trạng bệnh của cô


ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK