Nếu như trước đây anh chịu điều tra rõ ràng chuyện trong quá khứ, chịu nghiêm túc nghe lời giải thích từ cô, chịu lắng nghe cô một chút thì có lẽ bây giờ mối quan hệ giữa hai người đã không trở nên xa lạ như vậy, mà đáng ra bây giờ họ đã có được một mái ấm vô cùng hạnh phúc rồi. Tâm mắt anh vô thức dời xuống phía bụng cô, nhìn cái bụng phẳng lì được giấu sau lớp váy,
trái tim anh khẽ nhói lên một cái.
Bảo bối, ba xin lỗi. Xin lỗi vì đã nói những lời lẽ tổn thương con, xin lỗi vì đã không để con được nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp trên bầu trời xanh thẳm.
Tâm tình quân Thành có chút hơi kích động, anh ngước mắt nhìn lên trần nhà, ngăn cản không để nước mắt đang chực sắp trào ra.
VietWriter
Vừa vươn tay muốn chạm vào gương mặt cô một chút, đột nhiên có tiếng giày cao gót tiến sát lại gần phía bàn của hai người. Khoảnh khắc thấy người vừa bước tới là ai, con người Quận Thành liền mở lớn. “Em đang làm gì ở đây, Tịch Nhuệ?”
Quận Thành nhìn cánh tay mình còn chưa kịp chạm vào Tịch Ly đã bị Tịch Nhuệ gạt đi, anh có chút kinh ngạc cùng khó chịu mà lên tiếng.
Tịch Nhuệ thấy Quần Thành lớn tiếng với mình, cô ta liền ném một ánh mắt căm ghét cùng phẫn hận về phía Tịch Ly, có chút mất đi khống chế mà hất đi tách cà phê trên bàn, khiến cho cà phê ấm nóng văng lên người Tịch Ly. “Tịch Ly Quận Thành thấy cà phê đổ lên váy cô, lo lắng cô bị bỏng liền đẩy ghế tiến tới, nắm lấy cảnh tay Tịch Ly mà quan sát. Toàn bộ những hành động này của anh đều được thu vào trong mắt Tịch Nhuệ, giống như một cái gai nhọn cứ đâm chọc vào võng mạc, khiến cho đôi mắt cô ta trở nên cực độ ngứa ngáy. Tịch Nhuệ không nói gì liền vung tay lên, dứt khoát đem Quân Thành kéo ra khỏi người Tịch Ly. Mà Quân Thành vì sự xuất hiện đột ngột và hành động lỗ mãng của cô ta nên tâm tình anh đang vô cùng bực bội, hơn nữa cô ta còn vừa làm tổn thương Tịch Ly, điểm mày khiến
cho anh cảm thấy khó lòng tha thứ.
Chát!
Anh ta vung một cái tát giáng lên gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Nhuệ, khiến cho cô ta không phòng bị mà mặt liền nghiêng đi. Trên làn da trắng sứ lập tức hiện lên một dấu tay đỏ
nhạt.
Tịch Nhuệ đứng bất động một lúc sau khi nhận cái tát của Quân Thành, cô ta đưa tay lên
che má, từ từ ngước đôi mắt được chuốt mascara màu đen đậm nhìn chằm chằm vào anh:
“Quân Thành, anh vừa đánh em sao?” “Đúng. Anh đánh em. Em không chịu nhìn xem em vừa hành động như thế nào?” Quân Thành vừa hướng ánh mắt chán ghét về phía Tịch Nhuệ, vừa dùng khăn tay lau đi vết
bẩn trên tay áo Tịch Ly.
Tịch Ly ngỡ ngàng, từ trước đến nay cô chưa từng thấy Quận Thành nặng lời với Tịch Nhuệ.
Tại sao chỉ mới một thời gian trôi qua, mối quan hệ xoay quanh ba người bọn họ lại trở nên
phức tạp như thế?
Quân Thành bây giờ ở ngay trước mặt Tịch Nhuệ không ngại bày tỏ sự quan tâm đối với
Tịch Ly, mà hình như giữa hai người bọn họ giống như đang xích mích. Từ lúc Tịch Nhuệ
bước chân vào, cô ta chưa từng nhận được một chút dịu dàng nào của Quân Thành cả. "A." Tịch Nhuệ dậm chân rồi hét lên một tiếng lớn, Cô ta đưa tay ôm lấy đầu mình, lắc đầu liên tục sau đó giống như hóa điên mà chạy tới phía trước, lôi kéo đầu Tịch Ly.
Tịch Ly đột ngột bị Tịch Nhuệ nắm lấy tóc, lực tay cô ta không hề nhỏ, giống như muốn giật văng cả da đầu cô ra, khiến cho khóe mắt Tịch Ly rưng rưng nước mắt. “Tịch Nhuệ, mau thả chị ra”. Tịch Ly đưa tay mình lên đầu để cố gỡ tay Tịch Nhuệ ra, nhưng có vẻ như vô tác dụng. Tịch Nhuệ nghe thấy giọng cô cất lên, cô ta giống như một đám cháy đang độ bùng dữ dội thì lại được tưới thêm xăng vào, càng da tăng thêm sức lực mà kéo tóc Tịch Ly: “Chị? Cô còn dám mở mồm ra xưng chị kêu em với tôi sao? Hả? Con hồ ly tinh này”