“Này.”
Lục Triết Hàm đổ mồ hôi hột, làm sao ở trước mặt vợ tương lai của anh ta mà Lạc Anh lại không màng chút nào đến an nguy của anh ta vậy chứ? “Triết Hàm!” Laura vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, nhưng giọng cô ấy đã nghe đanh lại, còn có chút lạnh lẽo đến rợn người.
“Vâng!”
Triết Hàm giống như đã hình thành phản xạ, nghe Laura gọi liền cứng nhắc mà đứng thẳng người, nở một nụ cười méo xệch nhìn cô. "You are lie!" Laura chỉ ngón tay trỏ về phía Triết Hàm, sau đó thu tay về, khoanh tay trước ngực nói: “Cái gì mà em là mối tình đầu của anh? Hoa Sra trước giờ anh đều đang nói dối em sao?
VietWriter
Hừ, kẻ lừa gạt”
Laura nói rồi véo cải tai của Triết Hàm, nhưng anh ta cũng không có phản kháng, chỉ liên tục hốt hoảng mà giải thích:
“Không, em phải tin anh. Anh yêu em chính là chân thật, em là mối tình đầu của anh cũng là chân thật”. “Nhưng bạn thân của anh vừa tố cáo anh đang nói dối đấy?”. “Quý cô của anh ơi. Em nhất định phải tin anh. Anh yêu em như chuột yêu gạo, như mèo yêu cá, như chó yêu xương.” “Cho nên ai là chuột, ai là gạo? Ai là chó, ai là xương?”
"Em..."
“Anh chỉ đang muốn ví von tình yêu của anh đối với em chân thật như thế nào thôi mà!” Tại Triết Hàm bị véo đến đau, anh ta đen mặt nhìn về phía Lạc Anh, bày ra gương mặt đầy
oán trách.
Lạc Anh được một tràng cười no bụng, cảm thấy tại Triết Hàm sắp bị ngắt rớt đến nơi liền tiến lên nỗi đã cho anh: “Hàm, cậu đã kiếm được một cô vợ tốt đấy” “Còn có tiểu thư Laura, ban nãy tôi chỉ là nói đùa thôi. Thằng nhóc này trước nay chưa từng gần nữ sắc, người đầu tiên giúp cậu ấy trải sự đời chính là cô đấy. Về mặt này, tôi phải thay mặt cậu ấy cảm ơn cô.”
Lạc Anh định vỗ vào vai Laura để cảm ơn, nhưng Triết Hàm đã nhanh tay ôm lấy cô ấy vào trong ngực sau đó chau mày nhìn anh: “Phụ nữ của tôi, không cho phép cậu động” “Được, không động thì không động”
Lạc Anh xua tay, nhìn người bạn thân bấy lâu nay của mình trước mắt, quả thật cậu ta đã
trở nên giống con người hơn rồi. Có hỉ, nộ, ái, ố còn có cả người mà mình toàn tâm toàn ý yêu thương, hoàn toàn khác xa với con người cứng nhắc lãnh đạm trước kia mình từng thấy. “Hàm, qua bên kia đi. Bố mẹ anh tới rồi.”
“Được, đều nghe em”
Triết Hàm cưng chiều dung môi hôn lên chóp mũi Laura một cái, sau đó quay ra nói với người bạn chí cốt của mình một câu cuối rồi rời đi:
“Bây giờ tớ có việc, phải qua bên đó trước. Cậu cứ tự nhiên nhé, uống không say không vệ."
“Được, không say không về”.
Lạc Anh gật đầu phụ họa.
Lạc Anh nói rồi đi đến bên quầy rượu, gọi một ly Sliver. Ban đầu vốn dĩ chỉ định uống heo vui, nhưng không hiểu sao đặt mông ngồi xuống ghế anh lại hồi tưởng lại cảnh cãi cọ vưới Tịch Ly vừa rồi, dẫn tới việc ôm một bụng đầy bực bội ngồi uống rượu lên tục, uống đến mức xỉn quắc cả cần câu. Nếu Diêu Tấn không vì đợi anh quá lâu ở ngoài xe, gọi điện thì không ai bắt máy liền đâm ra lo lắng mà chạy vào bữa tiệc thì có lẽ Lạc Anh đã ngủ ngay tại bàn luôn rồi. “Lạc Tổng” Diệu Tấn lách qua đám đông khó khăn dìu được Lạc Anh ra ngoài, kết quả vừa mới đặt anh vào trong xe liền bị Lạc Anh cho một tát: “Cô là ai? Mau cút đi. Tôi là đàn ông đã có vợ”.