Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc cô về đến nhà đã là mười giờ rồi. Bước vào trong phòng khách, trên bàn và số pha đều để rất nhiều các món đồ được đóng gói tinh xảo, đẹp mắt, khiến cho cô không khỏi thắc mắc mấy món đồ này dùng để làm gì đây. “Thưa mẹ, con mới về”. “Hai đứa về rồi đấy à? Mau cùng mẹ xem qua mấy món đồ này một chút, xem còn thiếu gì không? “Mẹ, có việc gì sao ạ? Sao lại mua nhiều đồ thế?” Tịch Ly cầm lấy quyển sổ ghi chú từ tay Lạc Phu Nhân, nhìn vào một danh sách bao nhiêu là món đồ thế này cũng đủ khiến cô hoa mắt rồi.





“Ừ, có việc. Bố mẹ định chiều nay sẽ tới nhà con hỏi cưới, đồ đã chuẩn bị gần xong rồi.” Lạc Phu Nhân vừa kiểm lại mấy món đồ đang được bày ra dưới đất vừa nói. Lời giải thích của bà thật sự làm cho cô té ngửa. Biết là chuyện cưới xin bây giờ cấp bách, vì bụng cô cũng dần to lên rồi. Nhưng thành thật mà nói Tịch Ly vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để về nhà gặp lại bố mẹ mình, vì dù sao cũng phải hơn một năm rồi cô chưa gặp lại họ, bây giờ đột nhiên gặp mặt nhau thật có chút gượng gạo, khó khăn. Lạc Anh thấy cô đứng bất động, anh cũng đoán ra được là cô đang lo lắng. Đặt tay mình khoác lên vai cô, âm thanh trầm thấp của anh vang lên sát bên tại Tịch Ly: “Không cần lo lắng quá đâu. Mọi việc, em cứ giao cho anh và bố mẹ là được rồi” “Nhưng em lo, bố mẹ không chấp nhận Hôn sự là chuyện của hai gia đình, nói gì thì nói, Tịch Ly vẫn mong muốn bản thân


mình trong lễ đường nhận được lời chúc phúc của người thân thay vì lời mắng nhiếc và ruồng bỏ.


“Họ sẽ chấp nhận thôi.” Lạc Phu Nhân tiến đến nắm lấy tay Tịch Ly: “Con không cần lo lắng gì đâu. Việc trước mắt là con phải cố gắng ăn uống nghỉ ngơi thật nhiều vào để cho em bé được khỏe mạnh. Nếu như tạm thời con chưa muốn gặp mặt bố mẹ mình, thì cứ ở nhà cũng không sao. Mẹ sẽ tự có cách để giải quyết “Không cần đâu ạ, con sẽ đi cùng với mọi người”



VietWriter



Tịch Ly vội vàng lắc đầu phản đối. Đây cũng là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời cô, làm sao cô có thể đùn đẩy mọi trách nhiệm lên vai người nhà họ Lạc được chứ.


“Vậy được. Hai đứa lên thay đồ rồi chuẩn bị xuống ăn cơm đi. Hôm nay thím cố có làm bánh cuốn cho con đó” “Vâng, con xin phép ạ” Tịch Ly nói rồi đi lên lầu, riêng Lạc Anh vẫn còn trụ lại ở dưới tầng một lát: “Sao mẹ gấp gáp vậy? Không phải con đã nói cứ để bọn con thư thả thêm một thời gian sao?” “Con đợi được nhưng mẹ không đợi được. Chừng nào Tịch Ly chính thức trở thành dâu nhà mình thì mẹ mới yên tâm” Lạc Phu Nhân nói rồi quay người đi vào trong nhà bếp, trước lúc đi hẳn vào trong bếp cũng không quên quay đầu nhắc nhở anh: “Đem mấy món đồ dưới đất xếp gọn lại lên bàn cho mẹ đi. Đừng có đứng đơ ra đó nữa.


Lạc Anh nghe thấy lời mẹ mình nói xong liền rơi vào trầm tư. Sao càng ngày anh càng có cảm giác như vị trí của mình trong nhà này càng lúc càng bị hạ thấp vậy nhỉ? Giống như anh là con ghẻ, Tịch Ly mới là con ruột của bố mẹ anh vậy.


Lạc Anh dọn dẹp xong thì Tịch Ly cũng từ trên lầu bước xuống. Bởi vì chiều nay phải qua Tịch Gia nên buổi trưa kết thúc rất nhanh chóng để mọi người có thời gian được ngủ trưa.


“Em vẫn còn lo lắng sao?”


Lạc Anh để đầu Tịch Ly gác lên trên tay mình, âm thanh trầm thấp hỏi. Tịch ly yên lặng chẳng nói gì, cô vòng tay qua ôm lấy eo mình, mãi một lúc lâu sau mới run giọng mà lên tiếng: “Lạc Anh, lỡ như bố mẹ em không chấp nhận mối quan hệ của hai chúng ta thì sao?


Lỡ như..”


“Sẽ không có gì thay đổi cả”. Lạc Anh nhanh chóng ngắt ngang lời cô, không có cô tiếp tục những suy nghĩ tiêu


cực nữa:


“Dù cho có chuyện gì xảy ra, kiếp này cũng đã định sẵn em sẽ là vợ anh, là mẹ các con anh”


Lạc Anh cúi thấp đầu hôn lên mái tóc cô, Tịch Ly được anh trấn an xong cũng thôi không nói năng lung tung nữa. Cô bỗng nhiên nghĩ tới một việc, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tịch Nhuệ rồi mới tranh thủ chợp mắt một chút trước chuyến đi.


Loáng một cái đã tới buổi chiều rồi. Lạc Phu Nhân cho người đem đồ ra xe, bởi vì đồ rất nhiều nên phải để đồ qua một xe riêng, còn mọi người ngồi trên một xe riêng. “Con có lái xe được không, vết thương không sao đấy chứ?” Lạc Lão Gia ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng hỏi Lạc Anh, muốn cầm lái giúp anh nhưng anh lại từ chối. Lạc Phu Nhân ngồi ở ghế sau cũng đang không ngừng nắm tay để trấn an Tịch Ly, bảo cô đừng lo lắng.


Xe rất nhanh đã dừng lại trước cổng Tịch Gia. Lúc mọi người xuống xe, Tịch Nhuệ cũng đã đứng đợi trước cổng sẵn. “Em tới lâu chưa?” Tịch Ly chạy tới chỗ Tịch Nhuệ, hôm nay cô không yên tâm lắm, cho nên mới phải nhờ Tịch Nhuệ tới giúp một tay. Cô và cô ấy đã giải hòa rồi, mẹ của Tịch Ly lại luôn rất nghe theo lời Tịch Nhuệ, có Tịch Nhuệ lên tiếng có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lí lơn. “Em cũng vừa mới tới. Chúng ta vào nhà thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK