Tịch Nhuệ hít một hơi sâu, có chút nặng nhọc theo bước chân Quân Thành mà tiến vào trong thang máy rồi đi tới phòng bệnh của Tịch Ly.
Lúc hai người đến, thông qua cửa kính trong suốt cũng có thể thấy được trong phòng đang có người, là một nam một nữ. “Cổ Huệ?”
Quân Thành chau mày khẽ lẩm bẩm trong miệng một câu. Mặc dù trước đây không quá quan tâm cô, nhưng người bạn thân duy nhất của cô thì anh không thể nào không biết. Chỉ là Cố Huệ về nước từ lúc nào, không phải cô ấy đã ở nước ngoài hơn ba năm
chưa về rồi sao?
VietWriter
Quân Thành suy nghĩ một lúc rồi cũng không chần chừ nữa mà đẩy cửa bước vào. Khoảnh khắc nghe tiếng cửa mở ra, Cố Huệ quay đầu nhìn lại bắt gặp Tịch Nhuệ cùng
Quận Thành, cô ấy chỉ lạnh nhạt nói một câu:
“Hai người tới đây làm gì?” Đối với Lạc Anh thì có thể gay gắt, vì anh là người trực tiếp gây ra tổn thương cho Tịch Ly, nhưng Quận Thành và Tịch Nhuệ đã là quá khứ rồi, Cố Huệ cũng không có hơi sức nào mà cứ bài trừ cùng cãi cọ với họ nữa. “Tôi tới đây thăm Tịch Ly
Quân Thành tiến lại gần giường hơn, anh chau mày khi nhìn thấy gương mặt không chút nào huyết sắc của Tịch Ly khi đang nằm trên giường bệnh. “Cô ấy làm sao vậy?” “Cậu ấy có thể nào, cũng không phiền giám đốc Quân quan tâm. Nếu như không nhớ, vậy thì để tôi nhắc cho anh nhớ lại, anh và cậu ấy đã chẳng còn chút quan hệ nào nữa rồi”
Cố Huệ tin là Tịch Ly cũng không muốn Quận Thành còn giữ quan hệ gì thân thiết đối với mình, cho nên liền tỏ ý muốn đẩy Quân Thành ra.
Nhưng Quận Thành lại giống như cố ý nghe mà không hiểu, anh còn trực tiếp đi vào vấn đề mà mình đang thắc mắc: “Cô ấy bị như vậy là do Tịch Nhuệ làm sao?” “Cái gì?”
Cố Huệ trừng lớn mắt quay ngoắt qua đối thị với Quân Thành, chuyện này thì có liên quan gì tới Tịch Nhuệ?
Mặc dù Cố Huệ cũng không ưa gì Tịch Nhuệ, nhưng cũng phải biết cô không phải loại người tiểu nhân sẽ lấy thù mới trả nợ cũ, chuyện này rõ ràng không liên quan chút nào đến Tịch Nhuệ, tại sao Quận Thành lại có thể nghi ngờ cô ấy một cách trắng trợn như vậy chứ?
“Quân Thành, anh bị cái gì vậy? Tới người con gái mà anh đã chọn, anh cũng không có đủ tin tưởng sao?”
“Lúc trước là anh chọn Tịch Nhuệ thay vì Tịch Ly, thì đáng lẽ cho dù có ra sao anh cũng phải đứng về phía cô ta chứ? Tại sao bây giờ lại quay sang nghi vấn lẫn nhau vậy, hai người đang lục đục nội bộ sao?” Cố Huệ cười khẩy nhìn Quân Thành. Đàn ông chức cao vọng trong quá ấy à, đa phần đều là những kẻ sự chung thủy chẳng ra làm sao cả.
Quân Thành nghe lời Cố Huệ lạnh như băng, bỗng nhiên có cảm giác chột dạ. Cũng đúng nhỉ, rốt cuộc là từ bao giờ mà anh quay sang nghi ngờ Tịch Nhuệ? Trước đây không phải dù cho có thể nào, anh cũng luôn tin tưởng cô ấy sao? Thậm chí còn vì ở bên Tịch Nhuệ mà làm mất đi đứa con đầu lòng của anh và cô nữa. “Đã vừa lòng anh chưa?”
Tiếng Tịch Nhuệ vang lên bên tai cắt đứt dòng suy nghĩ của Quân Thành ánh mắt bị thương đó của Tịch Nhuệ là lần đầu tiên anh trông thấy.
“Nếu như anh đã có đáp án rồi thì em cũng không cần ở lại để thêm nữa. Hiện tại anh muốn làm gì, đều là việc của anh”. Tịch Nhuệ nói rồi liền xoay gót rời đi, chỉ lưu lại cho Quân Thành một bóng lưng nhỏ bé.
“Không đuổi theo sao?” Cổ Huệ thấy Quận Thành không có ý định rời đi liền lên tiếng hỏi. “Không cần thiết, cô ấy chỉ là đang giận dỗi thôi”
Quân Thành nói rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Huệ, Cố Huệ thấy vậy cũng không nói thêm gì. Chẳng qua là trong phòng tăng thêm một người mà thôi, chứ diện tích phòng vẫn tha hồ rộng rãi. “Tiểu Huệ, em về nhà nghỉ ngơi một chút đi. Cả ngày hôm qua chắc em đã mệt rồi”
Alan nhìn thấy quầng thâm mắt của Cố Huệ liền lên tiếng. Cô ấy thuộc tip người chỉ cần ngủ không ngon giấc mắt sẽ liền bị thâm, mà Alan lại không muốn cô vì bất cứ ai mà quá hao tâm tổn sức. “Không cần đâu, nếu một anh có thể về nghỉ ngơi trước”
“Anh..”