Vũ Tuyết chỉnh đốn lại trang phục, cố ý kéo dây áo tuột xuống khỏi vai, sau đó nện từng bước lớn trên sàn nhà cẩm thạch mà tiến lại trước mặt Lạc Anh, đặt tay lên trán anh: “Lạc Anh, em làm sao vậy? Có phải bị sốt rồi hay không? Mặt em đỏ quá”. Vừa nói vừa cố tình đung đưa bộ ngực lớn trước mắt anh, mĩ cảnh quả là làm cho bất kì
người đàn ông nào cũng sôi máu.
“Ra ngoài” Lạc Anh nhận thấy tình hình có điều không ổn liền gằn giọng nói với Vũ Tuyết, cũng lấy điện thoại trong bao áo ra, muốn gọi cho trợ lý Diêu.
VietWriter
Nhưng Vũ Tuyết đã nhanh tay hơn một bước, anh còn chưa kịp nhận máy gọi, cô ta đã giật lấy điện thoại từ tay anh: “Có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói. Đã có chị ở đây, chị có thể giúp em” “Ra ngoài, đừng để tôi nhắc lại một lần nữa”. Hô hấp của Lạc Anh bắt đầu dồn dập, nhận thức cũng trở nên mơ hồ. Vũ Tuyết nhìn anh giống như đang sắp không cầm cự nổi nữa liền nhân cơ hội nhào đến ôm lấy Lạc Anh, đặt môi mình lên môi anh, ép buộc bàn tay to lớn của anh phủ lên trước ngực cô ta. Lạc Anh đối với loại cảm dỗ này anh chọn cách tự tổn thương chính mình để tỉnh tảo, cắn mạnh vào cánh mối mình. Vũ Tuyết cảm nhận được sự ấm nóng cùng mùi tanh
của máu đang dính lên môi mình, cô ta không chán ghét mà ngược lại ánh mắt lại càng thích thú hơn, đem bộ váy đỏ kia triệt để cởi xuống, để lộ đôi gò bồng lấp ló sau bộ nội y ren màu đen.
Hạ thân của Lạc Anh đã sớm căng đau, anh cố gắng dùng chút lí trí còn sót lại cuối cùng
để giật lấy điện thoại từ tay cô ta, nhưng tất cả cố gắng của Lạc Anh đều bất thành, Vũ Tuyết vẫn cứ điên cuồng lao vào anh như một con hổ đói.
“Cút, mau cút đi” Anh nặng lời hét lên với Vũ Tuyết. Mà Vũ Tuyết đối với sự bài xích này của anh lại giống như
đã có chuẩn bị từ trước, bày ra gương mặt đầy ủy khuất những ánh mắt lại không giấu nổi
vui mừng: “Canh này là do Tịch Ly nấu đấy. Cho nên em có thấy là em ấy đang cố tác hợp chúng ta thành một đôi không?”
“Em ấy đã cố tình bộc lộ thành ý như vậy, lẽ nào em không muốn đón nhận ý tốt của em ấy sao?”
Vũ Tuyết vòng tay qua cổ Lạc Anh, giống như một con rắn đang cuốn lấy con mồi, phả hơi thở nóng ấm vào vành tai anh, bộ ngực lớn không ngừng ma sát đụng chạm vào cơ thể anh.
Lạc Anh lúc này đã không còn nhìn rõ người đang ở trước mắt là ai, anh đưa tay ra ôm lấy cô ta vào lòng.
Khoảnh khắc môi anh sắp chạm xuống môi cô ta, đường lúc trong lòng Vũ Tuyết đang vui như trẩy hội vì mục đích của mình sắp thành công thì cách một tiếng của phòng liền được mở ra. Trong con mắt kinh ngạc của cô ta, Diêu Tấn cầm một xấp tài liệu đẩy cửa bước vào. Anh ta cũng không kinh ngạc kém Vũ Tuyết là bao, bối rối đến mức đánh rơi cả xấp tài liệu đang cầm trên tay xuống đất. “Lạc... Lạc Tổng”. Diệu Tấn khó xử định đẩy cửa bước ra liền bị Lạc Anh gọi lại: “Tấn, lôi cô ta ra ngoài, ngay lập tức”
Diêu Tấn nghi hoặc nhìn Vũ Tuyết đang quấn tay qua cổ anh, quần áo hai người đều xỘC xệch, mặt Lạc Anh cũng đỏ bừng liền phân vân không biết nên hành sự như thế nào. Tổng tài đây không phải là thẹn quá hóa giận vì anh đã phá hỏng “chuyện tốt” của Lạc Anh đấy chứ?