“Xin lỗi”
Đang lúc suy nghĩ thì bên tai anh vang lên một giọng nam trầm, ngước mắt nhìn lên thì liền thấy một nam nhân tóc vàng mắt xanh, trông giống như người ngoại quốc. “Quý khách có thắc mắc gì sao ạ?” Nữ nhân viên tươi cười đáp. “Tôi có để quên một số đồ trên phòng 102, phòng đó hiện tại vẫn chưa có người thuê đúng chứ?”
Người vừa bước tới là Alan, ra khỏi bệnh viện anh liền nhớ ra việc Tịch Ly để quên điện
thoại ở khách sạn. Trong điện thoại nhất định sẽ có số người thân của cô. Cô đang nằm bệnh cho nên có lẽ tốt hơn là nên thông báo cho gia đình cô biết, để có thể tới chăm sóc tốt cho Tịch Ly.
“Phòng 102 sao?”. Lạc Anh bất ngờ bật lên thành tiếng.
Alan nghe thấy người bên cạnh hỏi như vậy, nhìn biểu cảm gương mặt của Lạc Anh , anh ta thắc mắc con người này làm sao vậy chứ? Chỉ là để quên đồ ở khách sạn nên đến lấy lại thôi mà, cũng có cần bày ra biểu cảm ngạc nhiên như lần đầu tiên nghe thấy thế không? Nữ nhân viên nói với một nam phục vụ gần đó chuyện của Alan, sau đó đưa chìa khóa
phòng để anh ta dẫn Alan lên lấy đồ.
Lạc Anh nhìn Alan bước vào trong thang máy, anh cũng nhanh chân đi vào theo. Người
nam này là ai, rốt cuộc tại sao lại để quên đồ ở trong cùng một căn phòng được máy định
vị chỉ ra là nơi Tịch Ly vừa mới ở chứ? Trong lòng anh bỗng nổi lên một cỗ bất an, giữa cô
và tên người nước ngoài rốt cuộc là có mối quan hệ gì?
Alan được nhân viên khách sạn mở cửa phòng ra giúp, anh ta nhanh chóng đi được vào trong phòng 102.
VietWriter
Quả nhiên vừa mới bước vào phòng Alan đã trông thấy điện thoại của Tịch Ly đang được đặt ở trên giường. Mà lạc Anh khi ngó đầu nhìn vào trong cũng thấy được chiếc điện thoại đó, anh dám tự tin khẳng định đây chính là điện thoại của Tịch Ly. “Cảm ơn, tôi đã lấy được đồ cần lấy rồi”
Alan gật đầu với nhân viên, nhưng điều làm cho anh ta bất ngờ là cái người mang vẻ mặt kì lạ ban nãy bây giờ lại đứng trước cửa phòng.
“Chờ một chút”
Lạc Anh thấy Alan bước về phía thang máy, anh liền đuổi theo anh ta.
“Cậu có quen biết với Tịch Ly sao?”
Lạc Anh lập tức đi vào vấn đề chính.
Alan nghe Lạc Anh nhắc đến tên Tịch Ly, bước chân anh ta liền khựng lại. Alan quay đầu
lại để quan sát Lạc Anh, gương mặt này anh ta chưa bao giờ thấy. Theo như Cổ Huệ kể thì Tịch Ly không có nhiều mối quan hệ với người khác giới cho lắm. Cho nên có thể tên này chính là... Cha của đứa bé hiện tại trong bụng Tịch Ly đi? “Anh đang nói gì vậy?”
Alan lảng tránh câu hỏi của Lạc Anh rồi bước vào trong thang máy, nhưng Lạc Anh cũng
đầu dễ dàng buông tha cho Alan. Ngay giây phút Alan nhấn nút đóng thang máy, Lạc Anh
đã kịp dùng tay chặn thang máy lại: “Đừng giả vờ nữa. Cái điện thoại cậu đang cầm trong tay, tôi chắc chắn là của Tịch Ly. Mau nói cho tôi biết vị trí của cô ấy hiện tại”. “Anh có vẻ như đang nhầm lẫn gì đó rồi? Cái người anh gọi là Tịch Ly đó tôi căn bản không quen. Hơn nữa anh đang làm tốn thời gian của tôi đó”
Alan cố gắng dùng một giọng điệu hết sức tự nhiên để đối đáp lại với câu hỏi của Lạc
Anh,chỉ là Lạc Anh là ai chứ? Anh rất tin tưởng vào hiểu biết của bản thân mình. Chỉ bằng
chút trò mèo này mà muốn qua mặt anh sao? Hãy mơ đi.
Lạc Anh buông tay mình ra khỏi thang máy, nhưng anh đồng thời cũng bước vào trong
thang máy, sau đó đi theo Alan xuống tầng một. Đi xuống được dưới tầng, Alan liền gấp rút
chạy đi. Mà Lạc Anh cũng không dễ dàng buông tha, anh bảo tài xế lái xe bám sau xe Alan,
Alan vì quá gấp gáp rời đi nên cũng không chú ý tới việc ở phía sau có xe đuổi theo mình.
Vì dù sao trên đường phố ở Thượng Hải chạy nhiều xe như vậy, nếu không để ý kĩ càng thì
sẽ rất khó nhận ra xe mình đang có kẻ bám đuôi.
Chạy xe phải mất một quãng đường khá xa, sau cùng xe của Alan cũng dừng lại trước
một bãi đỗ xe sát ngay với bệnh viện. Lạc Anh nhìn cái bệnh viện trước mắt, chân mày anh
khẽ chau. Anh ta lái xe tới bệnh viện làm gì chứ? Lại còn đem theo điện thoại của Tịch Ly?
Không lẽ nào... Là cô đã có chuyện?
Nhìn thấy Alan gấp rút chạy vào trong bệnh viện, Lạc Anh mới lén lút bám đuôi chạy theo sau. Nấp sau một bức tường, anh thấy Alan đang nói gì đó với nhân viên trực ở quầy tiếp tấn. Hỏi được đáp án xong liền gật đầu rồi chạy lại phía thang máy. Thang máy đóng lại, Lạc Anh đứng trước cửa thang quan sát, là tầng ba.
Anh sang thang máy bên cạnh rồi nhấn nút chọn tầng, lúc thang máy mở ra vừa vặn thấy
được Alan bước vào trong một căn phòng.
Lạc Anh rón rén chạy đến trước cửa phòng, khoảnh khắc qua thông qua tấm kinhcs trong suốt nhìn vào bên trong, mắt anh liền mở to ra hết cỡ.
Tay chân Lạc Anh có chút bủn rủn, anh phải đứng dựa lưng vào tường để khống chế cho bản thân không khụy xuống.
Người đang nằm trên giường, người con gái mà cả đời này anh không thể nào quên, đó
chính là Tịch Ly. Nhưng tại sao... Tại sao cô lại phải nằm viện chứ?
Tay Lạc Anh ôm lấy đầu mình, nắm chặt một nhúm tóc để bày tỏ sự bức bối của bản thân.
Anh hơi lắc lắc đầu, tự trấn an bản thân bằng cách cố gắng thuyết phục bản thân mình
rằng bạn này anh đã nhìn nhầm.
Tịch Ly không phải thím Cổ nói cô đã xuất viện về nhà rồi sao, làm sao bây giờ cô lại nhập
viện vậy chứ? Có lẽ là do... Anh đã nhìn nhầm đi? Lạc Anh nói rồi hít một hơi sâu, anh cố gắng vịn vào tường để trụ vững mà có thể nhìn nhận được một cách kĩ càng người đang nằm trên giường bệnh kia là ai. Nhưng dù cho có dụi mắt bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy. Người đang nằm trên giường đó thật sự là Tịch Ly. Gương mặt cô lúc này trông vô cùng nhợt nhạt, tay còn đang cắm kim tiêm truyền dịch nữa.
Bên cạnh cô lúc này có hai người, ngoài cậu con trai ban nãy anh gặp ở khách sạn thì cô gái kia cũng trông vô cùng quen mắt. Lạc Anh đứng trước cửa ngập ngừng một hồi lâu, anh muốn đẩy cửa bước vào, nhưng đồng thời cũng không biết nếu như đẩy cửa bước vào
rồi thì liệu anh sẽ đối mặt với Tịch Ly đang nằm trên giường bệnh kia ra sao.
Cho nên anh cứ duy trì tư thế nắm lấy tay nắm cửa như thế, bất động một lúc lâu không di
chuyển chút nào. Mãi cho tới khi sau lưng anh vang lên một giọng nói, Lạc Anh mới giật mình quay đầu lại phía sau: “Lạc Anh?”