Tịch Ly nghiêng đầu, chân mày hơi nhíu lại nhìn Lạc Anh, sau đó giành lấy chiếc máy điện thoại màu đỏ kia về cầm trong tay mình.
Khi nhìn vào màn hình điện thoại đang phát sáng, rõ ràng trên mặt cô hiện lên một vài tia bất ngờ. Tịch Ly có cảm thấy bất ngờ cũng là điều dễ hiểu bởi lẽ bản thân cô cho rằng, từ lần gặp mặt trước bản thân đã nói rất rõ ràng mọi chuyện với Quân Thành, cũng đã yêu cầu anh ta sau này đứng dính dáng gì đến nhau nữa cả. Vậy mà bây giờ người kia lại đột nhiên gọi điện, tất nhiên cô sẽ không tránh được mà cảm thấy ngạc nhiên. “Anh còn cho rằng hắn là người thông minh” . Lạc Anh vòng qua đứng phía sau cô, từ sau lưng Tịch Ly vòng đôi tay to ra phía trước ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, còn rất có thiện ý giúp cô nhấn nút nghe điện thoại. Hành động của Lạc Anh lại đem đến cho Tịch Ly một bất ngờ nho nhỏ. Vừa nãy không
phải khi nhìn thấy Quận Thành gọi mặt anh đen như đít nồi sao? Làm sao bây giờ lại đột
nhiên hào phóng đồng ý cho cô nghe điện thoại vậy?
VietWriter
"A lô?"
Mỡ đã dâng tới miệng mèo, coi như là cô không còn tình cảm gì với Quân Thành đi, nhưng suy cho cùng họ cũng được xem như là người quen cũ. Với tính cách của Quân Thành, nếu như không phải đang có chuyện gì gấp gáp, cô cũng tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không nhấn máy gọi bừa cho cô đâu. “Alo, Tịch Ly. Là anh đây, Quận Thành”.
“Anh Quân, tôi biết”
Tịch Ly không mặn không nhạt đáp lại, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ,
cách cưng hô đầy xa cách của cô cùng với giọng điệu lạnh lẽo không có nhiệt độ đó giống
như một con dao sắc hung hăng cửa vào cuống tim Quận Thành, khiến cho hô hấp của
anh trở nên ngưng trệ, đặt tay lên ngực áo để cảm nhận con tim đang đau nhói lên của
mình.
Tịch Ly thấy đầu dây bên kia không có hồi âm, cô cũng không kiên nhẫn nữa mà cúp máy. Đối với Quân Thành đây là một đả kích, nhưng đối với Lạc Anh lại giống như một viên kẹo ngọt, làm cho anh cảm thấy rất hài lòng, nhanh chóng đạt được hiệu quả xua tan đi lớp sương mù trên mặt anh. “Làm sao vậy? Sao lại đột nhiên cúp máy?”
Trong lòng Lạc Anh đang vui như mở hội, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt đàn ông đứng đắn, cọ cọ mặt mình vào hõm vai cô, tham lam hít lấy hương thơm nhài nhàn nhạt trên người cô. “Không có kiên nhẫn” Tịch Ly rất thành thật đáp lại, cũng không có bài trừ hành động hiện tại của Lạc Anh. Lạc Anh hơi cười cười, dùng tay nhéo nhẹ vào eo cô: “Anh thật sự không biết đây. Từ bao giờ em lại trở thành một người tuyệt tình đến như vậy?”
Tịch Ly nghe thấy Lạc Anh hỏi mình, cô giống như đã nhìn thấy được sự ngụy quân tử của anh, từ từ xoay người lại, mặc dù chiều cao của cả hai có sự chênh lệch khá lớn nhưng cô
vẫn bày ra bộ dạng như một nam nhân nắm lấy cằm Lạc Anh, âm thanh tựa như đang trêu
chọc thiếu nữ nhà lành nói:
“Như thế nào? Không phải anh thích nhìn nhìn em tuyệt tình với người khác như vậy sao? Hay là, anh cũng muốn nếm thử tư vị bị em tuyệt tình một lần thử xem hay sao hả?” Lạc Anh để mặc cho cô nàng cằm mình, lại còn bày ra vẻ mặt rất hưởng thụ, nghênh hợp cùng với trò đùa của cô mà nói:
“Dạ, em nói gì cũng đúng. Đúng là anh rất thích, thích sự quyết đoán này của em” Tịch Ly còn chưa kịp bật lại anh, điện thoại cô lại có âm thanh thông báo. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, thấy có một tin nhắn mới, người gửi tin nhắn đến không ai khác lại
chính là Quận Thành,
“Ngày mai em có rảnh không?”
Cô vừa định nhắn tin hỏi xem có chuyện gì, Lạc Anh đen mặt gục đầu vào vai cô, bày ra cho cô một kế sách: “Em mau chặn số hẳn, cho tên hắn vào danh sách đen đi”. Chặn số sao? Anh cho cô là con nít đấy à? Tịch Ly đẩy đầu anh ra, hơi nhíu mày lại nói: “Em cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy. Dù sao cũng là chỗ quen biết, em tự hiểu nếu không có chuyện anh ấy sẽ không chủ động liên lạc với em” “Hắn chính là vẫn còn lưu luyến em. Chẳng nhẽ chút chuyện đơn giản này em cũng không nhận ra sao, hả? Anh vừa rồi còn cho rằng em là người thông minh” “Được rồi, đừng có giận dỗi nữa”.