bác lại gọi cháu qua đây vậy?”
Flinn mở nắp chai rượu vang, rót vào từng cái ly được đặt trước mặt mọi người. Nhưng lúc rượu chuẩn bị rót vào ly của Tịch Ly, Lạc Phu Nhân liền nhanh tay ngăn cản Flinn lại:
“Không được đầu. Từ bây giờ Tịch Ly không được phép uống rượu. Đây, nước trái
VietWriter
cây, từ nay con chỉ nên uống cái này thôi.”
Lạc Phu Nhân đem ly nước cam ép đẩy về phía cô, hành động này của bà khiến cho Flinn không khỏi thắc mắc.
Bình thường không phải Lạc Phu Nhân rất hào phóng trong việc để cho những
người trẻ uống rượu xã giao sao?
Chỉ cần không uống đến mức trào máu họng thì nhất định bà sẽ không ngăn cản. Hơn nữa hôm nay trên bàn chỉ có một chai rượu mà thôi, như vậy đối với mọi người thì có thấm thía gì đâu chứ? Tửu lượng của Tịch Ly cũng khá tốt mà, bà đâu cần lo lắng quá mức việc uống một ly rượu sẽ khiến Tịch Ly say? “Bác gái, không cần quá lo đâu. Tịch Ly uống được rượu mà. Nếu cô ấy có say, cũng đã có Lạc Anh chăm sóc rồi” “Nhưng bây giờ có phải chỉ có một mình Tịch Ly đâu. Uống đồ có cồn sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng nó”
Hả? Không khí trên bàn ăn bỗng chốc ngưng lại, Flinn há hốc mồm khựng cánh tay đang cầm lấy chai rượu của mình lại giữa không trung. “Flinn, anh làm đổ rượu ra ngoài rồi”. Anne đứng lên giành lấy chai rượu từ tay Flinn, sau đó mỉm cười nhìn Tịch Ly nói: “Tịch Ly, chúc mừng nhé”
“Cảm ơn, Anne”.
Tịch Ly gật đầu đáp lại lời chúc của Anne. Nhưng cũng phản xạ của Flinn thì không được nhanh nhạy như bạn gái mình, phải mất vài phút sau anh mới loading được rất cuộc là đang có chuyện gì xảy ra. Mặt Flinn tuy chưa uống một giọt rượu nào nhưng giây phút này lại có chút đỏ. Ông bạn của tôi ơi, ngưỡng mộ bạn thật đó. Tần suất làm việc của bạn cũng mau lẹ quá đi, còn chưa rước vào cửa đã khiến con gái nhà người ta mang bầu con bạn rồi. “À, đúng rồi, Lạc Anh đâu ạ?” Lúc này Flinn mới để ý trên bàn ăn không có mặt anh, liền lên tiếng hỏi. “Phải rồi nhỉ, cháu không nói thì bác quên mất. Để bác lên gọi nó”. “Không cần đầu ạ, bác cứ để cháu lên gọi cho”
Flinn nhanh nhảu đẩy ghế đứng lên trước, sau đó vòng qua phòng khách đi lên trên lầu hai. Cửa phòng Lạc Anh không mở, Flinn cũng tự do mà bước vào. Lúc bước vào liền
thấy Lạc Anh đang nằm trên giường, tay gác lên trên trán.
“Này, mau dậy đi. Cậu không định dậy ăn cơm đấy à?”
Flinn theo thói quen đưa chân mình ra đá chân Lạc Anh, anh nghe thấy tiếng người gọi mình mới buông tay ra khỏi trán, kèm theo đó là một tiếng thở dài. “Làm gì mà như người mất hồn vậy?”
Flinn ngồi xổm trên đất nhìn Lạc Anh từ từ ngồi dậy, động tác cứng ngắc không có chút sức sống nào thật không giống với dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày của anh chút nào. “Cậu xuống dưới ăn đi, tôi không muốn ăn” “Sao? Có tâm sự gì à?”. Flinn ngồi xuống nền nhà, chống cằm lên tay, nghiêng đầu quan sát Lạc Anh. “Ừ, có”. Lạc Anh cũng gác tay lên chân rồi chống cằm nhìn Flinn. “Nói ra đi, tôi ở đây cùng cậu. Bỏ một bữa trưa cũng không sao. Tranh thủ lúc tôi còn ở đây mà lấy từ tôi vài lời khuyên đi, vài hôm nữa tôi trở lại Ý rồi” “Anne không đến cùng cậu sao?” “Bớt nhiều lời đi, nói trực tiếp vào vấn đề của cậu. Anne đang ngồi ăn bên dưới”