Lạc Anh nghe thấy sự so sánh khập khiễng giữa vị thế của cô ta và Tịch Ly trong nhà này, trong nháy mắt đôi mày kiếm liền chau lại, trầm giọng vội vàng cắt ngang lời Cổ Hy: “Tịch Ly là bạn gái anh, cô ấy không phải là khách”
Cổ Hy có hơi mở lớn mắt khi nghe từ chính miệng anh khẳng định vị trí chính xác của Tịch Ly trong lòng mình, nhưng rất nhanh sự ngạc nhiên kia liền được thu lại, thay vào đó là bộ dạng giống như không cố ý lỡ lời, đưa hai tay lên che miệng: “Xin lỗi, chị Tịch Ly, là em đã lỡ lời. Em xin lỗi, chị sẽ không để ý chứ?” Cô ta nói rồi ngước mắt nhìn Tịch Ly đang đứng đối diện với mình. Tịch Ly mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng cũng rất hòa nhã mà đáp lại cô ta: “Ừ, không để ý”.
Thím Cố bước vào trong nhà bếp liền thấy một màn này. Với kinh nghiệm mấy chục năm nay khi quan sát biết bao nhiêu thế hệ tình nhân, bà tự nhận thấy cái cô Cố tiểu thư này của thật không phải là người dễ đối phó. Nhận thấy không khí có chút căng thẳng, thím Cố giả vời vào bếp để lấy nước, sau đó cất tiếng nhắc nhở ba người trẻ kia: “Mọi người không định ăn cơm sao? Đợi đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa đấy.” “Để em”
VietWriter
Cổ Hy nghe thấy vậy liền nhanh nhảu đứng lên, bới cơm giúp mọi người, sau đó lại ngồi xuống ghế.
Tịch Ly thật sự đã bỏ công sức vào buổi tối hôm nay. Cô muốn Lạc Anh đánh giá xem tài nghệ nấu ăn của cô đã được nâng cao lên hay chưa, nên liền nhanh nhảu gắp một con tôm hấp sả cho vào bát anh. Nhưng còn chưa kịp cho tôm vào bát, Cố Hy đã vội vàng ngàn cô lại: “Chị Tịch Ly. Anh Lạc Anh bị dị ứng với hải sản, không ăn được tôm đâu. Đừng nói chị không biết chuyện này chứ?”
Nét tươi cười của Tịch Ly trong nháy mắt liền vụt tắt, cô luống cuống thu tay lại, đem con tôm kia bỏ vào bát mình, ánh mắt có chút áy náy nhìn Lạc Anh:
“Thật vậy sao? Thật xin lỗi, em không biết
“Anh không bị dị ứng hải sản đâu.” Lạc Anh tươi cười nhìn cô, sau đó đem con tôm kia bỏ lại vào bát mình, bóc nó ra tự mình thưởng thức.
Trước con mắt đang mở to hết cỡ vì ngạc nhiên của Cố Hy, anh đã ca ngợi tài năng nấu nước của Tịch Ly, công nhận rằng khả năng bếp núc của cô đã tốt hơn lúc trước:
“Em lén anh đi học nấu ăn từ bao giờ vậy? Lúc trước anh còn tưởng em chỉ có thể làm mấy
món cho bữa sáng” Tịch Ly thấy anh ăn ngon lành, cô đương nhiên cảm thấy rất vui. Nhưng điều càng làm cô bận tâm hơn chính là việc anh có thật sự bị dị ứng hải sản hay không, dù sao cô cũng đã nghe được những gì Cổ Hy vừa mới nói. “Anh thật sự không sao chứ?” "Sao? Như thế nào?” Lạc Anh vừa lột vỏ tôm rồi cho mấy con tôm đã được bỏ vỏ sạch sẽ vào trong bát cố, vừa đảo mắt qua nhìn Tịch Ly. “Cô ấy, mới vừa nãy nói anh bị dị ứng hải sản mà?”
Tịch Ly nghiêng đầu qua nhìn Cổ Hy. Lạc Anh im lặng một lúc, sau đó liền tươi cười làng sang vấn đề khác, trốn tránh câu hỏi của cô: “Mau ăn đi, dạo này em gầy quá”.
Cố Hy vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng khi Lạc Anh phản bác trí nhớ của cô ta về việc anh bị dị ứng hải sản. Cô ta dám lấy tính mạng ra cam đoan là mình không nói bừa, lúc quen nhau đã có lần cô ta không biết gắp cho anh một con tôm. Lạc Anh đối với sự quan tâm của cô ta cũng không tiện khước từ, chấp nhận cho con tôm vào miệng rồi nhai nuốt. Kết quả sau đó anh bị nổi mẩn đỏ khắp người, Flinn còn mắng chửi cô ta một trận vì hại Lạc Anh đêm đó bị nôn mửa.
Sự thật rõ ràng là như vậy, nhưng tại sao anh lại nói dối? Cũng không chừa cho cô ta chút
mặt mũi, hại cô ta giống như một con hề ở trước mặt Tịch Ly. Cố Hy siết chặt đôi đũa gỗ trong tay, sau đó đặt đũa xuống bàn, đẩy ghế mà đứng lên:
“Cảm ơn, em no rồi”
“Hả? Nhưng em còn chưa có ăn cơm mà?” Tịch Ly nhìn chén cơm trắng còn nguyên trong bát Cố Hy liên quan tâm cất tiếng. Nhưng
Cổ Hy vẫn một mạch rời đi, để mặc cho tiếng nói của Tịch Ly vẫn văng vẳng sau lưng.