Tịch Ly tiếp lời Cố Huệ mà lên tiếng hỏi Cố Hy, nhưng cô ta chỉ duy trì băm môi không trả lời.
Phải trôi qua một lúc thì Cố Hy mới chủ động đẩy ghế đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng ăn: "Mọi người cứ tiếp tục bữa ăn đi.Tôi no rồi, xin phép ra ngoài trước."
"Sao tự nhiên bây giờ lại thấy cơm ngon thế nhỉ?"
Cố Huệ nuốt một miếng cơm rồi đưa ngón tay cái nhìn về phía Cố Hải mà tươi cười: "Thím Cố, tài năng nấu nướng của thim đỉnh thật đó."
"Chủ yếu là do được ăn trong không khí thoải mái, không phải tiếp tục thấy những thứ khiến mình không vui nên vị giác mới được gia tăng như vậy thôi."Lạc Phu Nhân mỉm cười gắp một cuộc trứng vuông văn vào bát Cố Huệ rồi nói: "Đây, cháu cũng thật gây.Hãy ăn nhiều một chút."
"Cảm ơn bác, vậy cháu cũng không khách sáo ạ."
Cố Huệ vô cùng thoải mái khi dùng bữa với người nhà họ Lạc, đương nhiên Alan cũng mang một tâm thế giống như cô ấy, cho nên bữa ăn này mất đi sự có mặt của Cố Hy, không khí liên trở nên vô cùng náo nhiệt, nhìn giống như một đại gia đình đang cùng nhau dùng bữa vậy, thật sự vô cùng ấm cúng.
Cố Hy ngồi bên ngoài phòng khách nhưng tiếng nói cười trong bếp vẫn rõ mồn một vọng vào trong màng nhĩ của cô ta.
Môi Cố Hy mim chặt, câm quả quýt chưa được bóc vỏ lên mà bóp nát.
Quả nhiên trút giận lên đô vật xong, tâm tình cô ta liền khá lên ít nhiều.
Trong đầu Cố Hy đang không ngừng vang lên "câu thần chú": "Bình tĩnh, phải bình tĩnh".
Chỉ khi tiếp tục duy trì được sự bình tĩnh thì cô ta mới có đủ bản lĩnh để tiếp nhận sự khiêu khích của những người yêu thích và ra sức bảo vệ Tịch Ly.
Bằng không nếu như sức chịu đựng của tỉnh thân mà yếu, chuyện cô ta không chịu nổi công kích của mọi người mà cuốn gói rời khỏi đây sẽ chỉ còn là vấn đề sớm muộn về thời gian mà thôi.
Ăn trưa xong, Cố Huệ và Alan trò chuyện cùng mọi người thêm một lát thì định vẽ nhà.
Nhưng Lạc Phu Nhân lại lấy cớ bà đã lên ý tưởng cho buổi trả chiêu chiều nay rồi, muốn hai người ở lại cùng bà thưởng thức.
"Cố Huệ, Alan.Nhà còn nhiêu phòng trống.Mẹ chồng tớ đã rất có tâm làm bánh đón hai người tới chơi đó.Nếu như không bận, ở lại thêm một buổi chiều có được không?"
"Như vậy sẽ không làm phiền tới gia đình cậu chứ?"
VietWriter.vn
Cố Huệ cẩn thận hỏi lại.
Gần đây lịch trình không bận lắm, công việc của cô và Alan đều là thiết kế nên thời gian làm việc có thể linh động, ở lại biệt thự nhà họ Lạc thêm một buổi chiều cũng chẳng phải là điều gây mất mát gì.
"Đương nhiên không phiền rồi, để bác lên chuẩn bị phòng cho hai đứa."
"A, bác chọn một phòng nhỏ cho Alan là được rôi ạ.Cháu muốn ngủ cùng với Tịch Ly."
"Tịch Ly, như vậy có được không?"
Cố Huệ nói rồi tiến tới nắm lấy tay cô.
Tịch Ly được ở riêng với bạn thân của mình, tâm tình cô đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Cầu còn không được, sao mà cô từ chối lời đề nghị hấp dẫn này của Cố Huệ được chứ? "Đ.
"Không được!"
Nhưng Tịch Ly còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì hai người đàn ông to xác đã đồng thời lên tiếng, mặt cả hai hiện tại cũng đã đen như đít nồi.
"Vì sao không được?"
Cố Huệ bị Alan lôi lùi vê phía sau rồi bị ôm chặt trong vòng tay anh ta, có chút bất mãn ngước mắt lên nhìn Alan mà hỏi.
Cô ngủ chung với bạn thân của cô cũng chẳng phải là chuyện tày trời gì, sao hai người này lại cùng một khi có phản ứng gay gắt như vậy chứ? Đàn ông thường có tâm linh tương thông với nhau đấy à? "Em ngủ với Tịch Ly thì anh biết phải làm sao đây hả? Em thừa biết anh không thể ngủ một mình mà, lại còn đang ở chỗ lạ nữa."
Không thể ngủ cái đầu anh, lạ cái đầu anh.
Vậy suốt hai mươi mấy năm qua anh làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ mà không một ngày nào chợp mắt chứ.
Lại còn thường xuyên đi công tác ở nước ngoài rồi nghỉ lại khách sạn.
Những nơi đó thì được tính là gì, là chỗ quen sao? "Lạc Anh, anh cũng buông em ra trước đã.Em muốn ngủ cùng Tiểu Huệ."
"Không được."
Lạc Anh lạnh giọng tuyên bố rôi bế bổng cô lên mà đi về phía phòng ngủ.
Lạc Phu Nhân thấy con trai và con dâu của mình tình tứ như vậy liên đưa tay lên che miệng cười rồi cong đôi mắt quay sang nhìn Cố Huệ: "Cố Huệ, chuyện ngủ chung phòng với Tịch Ly chắc phải để lân sau rồi.
Lần sau cháu tới, bác nhất định sẽ sắp xếp cho hai đứa cùng được ngủ chung một chiếc giường với nhau."
Lạc Phu Nhân nói rôi bước chân lên cầu thang, ngoái đầu lại nhìn Alan và Cố Huệ: "Đi thôi, hai đứa ở tầng ba được chứ?"
"Không có vấn đề gì ạ."
Alan đưa tay lên ra dấu ok, mắt cũng đã cười đến híp lại cả rôi.
Có thể không vui sao? Bà xã nhà anh suýt thì bỏ anh theo người phụ nữ khác.
Giờ thì tốt rồi, chung quy hai người lại ở chung một chỗ.
Sau này...
Alan nhất định phải cảnh giác hơn đối với tình chị em thắm thiết keo sơn của Cố Huệ và Tịch Ly mới được.
Nếu không thật sự sẽ có ngày anh bị bà xã vì chạy theo bạn thân mà đá anh ra rìa mất.
"Lạc Anh, này, hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy?"
Tịch Ly vùng vẫy trong vòng tay Lạc Anh.
Cô cảm thấy anh hiện tại so với lúc chưa mất trí nhớ còn ngang ngược tùy hứng hơn, cứ như vậy mà bế cô đi trước mặt mọi người như thế.
"Còn nói nữa cẩn thận tôi hôn chết cô."
Anh trừng mắt nhìn cô quát.
Tịch Ly biết điều liên lập tức đưa tay lên che miệng.
Tính tình của người đàn ông này cô còn có thể không hiểu hay sao? Một khi nói là sẽ làm, có thể cô thật sự sẽ bị anh hôn đến chết mất.
Lạc Anh đem cô đặt lên giường, đi tới kéo rèm cửa lại.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại ánh đèn ngủ lờ mờ.
Tịch Ly nuốt nước bọt một cái.
Mọi hôm ngủ không phải đều thích có một chút ánh sáng vào phòng sao? Làm sao hôn nay lại đổi hứng kéo rèm lại vậy.
"Anh...Anh kéo rèm lại làm gì thế?"
"Làm gì?"
Lạc Anh cười tà mị rảo bước chân đi về phía cô, sau đó đưa tay cởi phăng chiếc áo thun trắng trên người mình ra.
Ôi mẹ ơi! Tịch Ly bị hành động này của anh dọa cho rùng mình một cái.
Cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ập đến, cô liên mau chóng đặt chân xuống giường định chạy đi.
Nhưng tất nhiên là anh không cho cô cơ hội đó.
Vòng tay chắc như gọng kìm ấn cô nằm xuống giường, đem mặt cúi xuống, để chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô: "Định chạy đi đâu vậy?"
"Em...Em muốn đi uống nước.Em cảm thấy khát nước."
"Em chỉ mới vừa uống trà xong, cách đây ba phút."
"Vậy em...Em muốn xuống dưới nhà kiếm một chút đồ ăn."
"Em là heo sao? Chúng ta chỉ vừa mới ăn trưa thôi đấy"
Ặc! Nghe anh nói như vậy, Tịch Ly thật sự muốn cắn lưỡi mình.
Cô sao lại bịa ra mấy lý do ngu ngốc như vậy chứ? Nghe là đã thấy chẳng có chút thuyết phục nào rồi.
"Em...Tóm lại, em không muốn ngủ ở đây."
Tịch Ly đảo mắt láo liên nhìn xung quanh, không có đủ cam đảm nhìn và mắt anh, giọng run như cầy sấy nói.
Hai Lạc Anh cười lạnh một cái, không nói không rằng giật đứt cúc áo ngủ của cô rồi cúi xuống cắn mạnh lên ngực cô một cái.