Khoảng bảy giờ sáng, Tịch Ly cùng với Lạc Phu Nhân tới bện viện thăm Lạc Anh. Vừa trông thấy cô bước vào, hai mắt Lạc Anh liền sáng như sao. Hôm nay mặc dù có hơi đau một chút, nhưng anh đã có thể cử động ngồi dậy rồi. “Vết thương của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?” Tịch Ly đưa mắt nhìn Lạc Anh, sau đó tiến lên phía trước kéo cái ghế sắt ngồi kế
bên giường anh.
Lạc Anh chưa vội trả lời câu hỏi của cô, anh hướng mắt xuống bụng cô sau đó hỏi: “Em ngủ có ngon không?” “Ừm, ngon lắm”
Tịch Ly gật đầu cười. Vì đứa bé còn rất nhỏ nên cũng không thể quậy phá gì trong bụng cô, cô chỉ hơi thường xuyên mất sức vì chưa quen nên mới phải ngủ bù thôi. “Nhưng anh ngủ không ngon chút nào, ở đây chẳng có hơi của hai mẹ con em, anh chợp mắt chẳng được bao nhiêu cả”.
Lạc Anh có chút xíu mặt xuống. Tịch Ly thấy anh có vẻ mệt mỏi nên đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen tuyền của anh:
VietWriter
“Được rồi mà, qua mấy hôm nữa trở về nhà là anh tha hồ ngủ bù rồi, chẳng phải sao?” “Anh nghĩ không cần phải đợi tới mấy hôm nữa đâu. Ngay hôm nay là được rồi” Lạc Anh nói rồi chuyển tầm mắt về phía Lạc Phu Nhân đang đứng phía sau cô: “Mẹ, mẹ có thể nói với cậu bác sĩ kia một tiếng để con về nhà có được không? Cậu ta chẳng dịu dàng với con gì cả”.
Lạc Anh được dịp liền tố cáo tới bến bác sĩ nam kia, nào là nói anh ta không tâm lí,
không chia sẻ được nỗi buồn giúp Lạc Anh. Thật ra là do anh quá đa tình, những câu lải nhải của anh suốt mấy ngày qua đã quá hành hạ Diệu Tần rồi.
Diêu Tần đứng ở ngoài cửa đều đã nghe thấy hết những lời thì thầm mùa xuân” đầy
chân thành của Lạc Anh, anh ta nâng kính lên rồi như không có chuyện gì đẩy cửa vào trong phòng, lại giúp Lạc Anh thay bằng để vệ sinh vết thương. .
“Nếu bệnh nhân đã tha thiết muốn về nhà như vậy thì người nhà có thể làm thủ tục
xuất viện được rồi. Vết thương của cậu đây hồi phục rất tốt, người nhà chú ý chăm sóc cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì cần lo ngại nữa”
Diêu Tần nói rồi liền thu dọn đồ nghề định rời đi. Trước lúc hoàn toàn bước chân ra
khỏi cửa, anh ta quay lại nhìn Lạc Anh mà nói: “Sao anh trai của tôi lại có thể làm trợ lý cho một người như anh nhỉ, Lạc Anh?”
Anh trai? Lạc Anh hơi mở lớn mắt hơn. Nhìn kĩ mới thấy, tướng mạo vị bác sĩ này quả
thật rất giống với Diêu Tấn. Chỉ là gương mặt ưa nhìn đã bị cặp kính cận dày kia đìm xuống mà thôi. Nhưng mà... Anh ta nói người như anh là sao chứ? Lạc Anh còn chưa kịp bày tỏ thắc mắc thì Diệu Tần đã đóng cửa rời đi, để lại một
nhà ba người yên lặng ở trong phòng.
“Con có quen biết vị bác sĩ kia sao?”
Lạc Phu Nhân chứng kiến chuyện vừa rồi mới xảy ra, liền thắc mắc lên tiếng hỏi Lạc Anh.
Lạc Anh đương nhiên không hay biết gì cả, anh vội vàng lắc đầu rồi nói: “Con không biết cậu ta. Nhưng mà biết hay không cũng không quan trọng. Mẹ mau đi làm thủ tục xuất viện giúp con đi. Con trai mẹ những ngày này bị nhốt ở đây thật buồn chán sắp chết rồi” Lạc Anh cất giọng than thở như oán phụ mà nói. Tịch Ly thấy anh cứ cứng đầu một mực đòi sớm xuất viện để về nhà như vậy, cô cực kì không vừa ý mà kéo ghế lại ngồi gần với anh: “Lạc Anh! Vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn mà, anh cứ ở đây thêm một thời gian nữa đi rồi hẵng về nhà cũng không muộn”.
Cô thật sự lo lắng, viên đạn đó có phải là đồ chơi đâu. Sao anh có thể không chút nào lo lắng cho sức khỏe của mình như vậy chứ?
Lạc Anh nhìn thấy tia lo lắng đang ngập tràn trong ánh mắt Tịch Ly, anh cười đến tươi vươn tay ra xoa đầu cô mà nói: “Anh đã không sao rồi mà, em cứ tin tưởng ở anh đi” “Em không tin anh đâu.”
Tịch Ly chưa mất đến năm giây đã phản xạ nhanh để trả lời lại câu khẳng định qua quýt đó của anh.