Lạc Phu Nhân hài lòng nhìn gương mặt đã biến sắc từ hồng hào qua trắng xanh của cô ta, nhanh chóng uống hết tách trà kia rồi đẩy ghế đứng dậy.
"Thật mất hứng."
Tịch Ly cùng Cố Hải ngồi ở một bên không nói gì.
Biết là Lạc Phu Nhân không vừa lòng với Cố Hy, nhưng cô cũng thật không ngờ thái độ chán ghét của bà đối với cô ta lại rõ ràng như vậy.
Đá xéo Cố Hy là chó mèo, Lạc Phu Nhân cũng thật không nương tình với cô ta.
Tịch Ly là người ngoài cuộc, ngôi ở một bên nghe thấy còn có chút cảm giác chói tai nữa, chứ đừng nói gì tới người trực tiếp bị xiên xỏ là Cố Hy.
"Cứ từ từ ăn nhé."
Tịch Ly cũng đẩy ghế đứng dậy rồi đi ra khỏi phòng ăn, để lại Cố Hy mặt mày xám ngoét.
"Tiểu Thư, sắc mặt của cô không tốt lắm, có cần tôi đem thuốc tiêu hóa cho cô không?"
Cố Hải cũng góp gạo thổi cơm mà châm chọc Cố Hy, khiến cho mặt cô ta liên đỏ bừng lên giận dữ: "Không cần."
"A"
Vừa mới bước ra khỏi bếp, Tịch Ly liên đụng đầu vào một vòm ngực rắn chắc.
Ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Lạc Anh đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt giống như đang dò xét vậy.
"Mới sáng ra mà trông cô vui vẻ quá nhỉ?"
"Còn anh thì sao? Làm gì mà sáng ra đã mặt mày nhăn nhó vậy? Không sợ nếu cứ như vậy qua vài năm nữa trán sẽ có nếp nhăn sao?"
VietWriter
Tịch Ly nói rồi kiễng chân lên, chạm nhẹ ngón tay mình vào giữa trán anh mà nói.
Lạc Anh gỡ tay cô xuống khỏi trán mình rồi một đường đi thẳng vào trong bếp, cũng không nói thêm gì với Tịch Ly.
Cố Hy vừa nghe tiếng anh ở bên ngoài, kĩ năng diễn xuất liên trỗi dậy, nước mắt lã chã rơi xuống bàn ăn.
"Làm sao vậy?"
Lạc Anh ngồi ăn sáng ở bàn, không thể nào không nhìn thấy mặt cô ta.
Vừa nghe thấy anh hỏi đến mình, nước mắt Cố Hy giống như nước tràn bờ đê, thanh âm run rẩy, tay đưa lên quệt đi nước mắt đang lăn dài trên mặt mà nói: "Lạc Anh, mẹ anh có phải không thích em không?"
"Sao lại nghĩ như vậy?"
Anh tao nhã cắt một miếng trứng đưa lên miệng mình rồi hỏi ngược lại cô ta.
Cố Hy buông tay xuống, vừa nấc lên vừa nói: "Em thấy mẹ anh chính là không vừa ý em.Em có làm gì mẹ cũng đều trách em cả, luôn không vừa mắt em"
"Nên cẩn thận lời nói, đó còn chưa phải là mẹ của cô đâu."
Lạc Anh không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu.
Anh không thích người khác tùy tiện xưng hô với người nhà của mình.
Hơn nữa khi nghe Cố Hy gọi Mộ Tuyết Dung là mẹ, không hiểu sao anh lại có cảm giác chói tai, cảm thấy không chấp nhận được.
"Em..."Cố Hy đột nhiên bị trách mắng, cô ta bặm chặt môi lại không nói gì, lại tiếp tục bữa ăn sáng của mình, nhưng trong đầu đã sớm hiện lên hàng ngàn hàng vạn câu hỏi.
Anh hôm nay làm sao vậy? Hôm qua không phải vẫn còn rất quan tâm cô ta sao? Làm sao chỉ qua một đêm thái độ đối với Cố Hy giống như đã lạnh đi mấy phần vậy, thật sự khiến cho cô ta cảm thấy không khỏi lo lắng cho vị trí của mình trong lòng anh.
Lạc Phu Nhân lén lút thập thò đứng ở cửa bếp, chứng kiến một màn vừa rồi liên cực kì vui vẻ chạy đi kể cho Tịch Ly đang tưới hoa ngoài vườn.
Tịch Ly vừa chăm sóc cho mấy bông hoa bách hợp vừa nghe chuyện vui mà mẹ chồng tương lai kể, khóe miệng cô khẽ cong lên vẽ thành một nụ cười, như vậy chứng tỏ dù mất đi trí nhớ nhưng bản thân Lạc Anh vẫn luôn có sự bài xích đối với Cố Hy, như vậy thì cô cũng đỡ cảm thấy mệt mỏi hơn một chút.
"Mẹ, lát nữa bạn con có ghé qua đây.Như vậy có được không ạ?"
Tịch Ly tắt đi vòi nước rồi quay sang nhìn Lạc Phu Nhân, ánh mắt có chút hơi căng thẳng.
Bởi vì thành thật mà nói thì cô cũng chưa chính thức được gả vào nhà.
Cho nên khi bản thân tự ý như vậy, cô sợ mình sẽ khiến cho mọi người trong nhà không được vui.
"Được chứ, đương nhiên là được rồi.Đây cũng là nhà con mà, cứ thoải mái đi.Mời nhiều bạn về nhà thường xuyên một chút, mẹ cũng muốn được gặp mặt bạn con."
"Vậy thì thật tốt quá.Con cảm ơn mẹ."
"Trời ạ, ơn huệ cái gì chứ.Mà con bảo bạn lát nữa hãy ghé qua nhé.Mẹ vào nướng một mẻ bánh, lát nữa mấy đứa cùng ăn."
"Không cần làm phiền mẹ như thế đâu ạ.Trong tủ lạnh nhà mình luôn có đồ ăn mà"
Tịch Ly vội vàng xua tay nói.
"Không sao, là mẹ tự muốn làm mà.Tài làm bánh của mẹ cũng rất được đấy, lát nữa để bạn con và con cùng đánh giá xem có đúng không."
Mộ Tuyết Dung nói rồi quay người đi vào trong, còn Tịch Ly ngồi dưới hiên nhà nhìn ngắm vườn hoa rực rỡ vào buổi sáng thêm một lúc.
Lúc Lạc Phu Nhân bước vào phòng ăn, bên trong vẫn còn Lạc Anh và Cố Hy.
Trên đĩa Cố Hy đã trống trơn nhưng vân kiên trì ngồi trên ghế không chịu rời đi.
Đặt cằm lên hai tay rôi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại bà cũng thật không hiểu được tại sao Tịch Ly lại đồng ý để Cố Hy vê nhà cơ chứ? Bà hoàn toàn không muốn chấp nhận chủ kiến này của cô, nhưng vì hiếm khi thấy Tịch Ly chủ động nói ra ý kiến của bản thân như vậy nên Lạc Phu Nhân cũng chẳng ngăn cấm cô mà để cho cô tự do quyết định.
"Lạc Anh, ăn xong rồi thì ra vườn tưới hoa giúp mẹ đi, hôm nay là ngày nghỉ nhưng cũng đừng có ngôi ì ra đó."
"Con hiểu rồi."
Lạc Anh cũng đã ăn xong phần ăn của mình, anh để đĩa vào trong bôn rồi vòng qua phòng khách uống trà, sau đó mới ra vườn hoa.
Chỉ là lúc ra tới vườn, liên bắt gặp một cảnh khiến anh không vui lắm.
Nói đúng ra là cảm thấy chướng mắt đúng hơn.
Cái người hôm qua còn ôm ôm hôn hôn anh, vậy mà hiện tại lại đang thân mật ôm một người đàn ông khác.
Lại còn cười cười nói nói nữa chứ, cô cho là anh chết rồi đấy à? Cái người phụ nữ không có lương tâm, chỉ muốn chiếm tiện nghi của anh thôi, hoàn toàn chẳng nghĩ gì tới việc chịu trách nhiệm cả.
Giống như hôm qua, khơi lên lửa dục của anh rồi đuổi anh đi, lấy đứa bé trong bụng cô làm cái cớ ngăn anh lại.
Em bé à...
Nếu như quả thật trong bụng cô là con anh, vậy thì Lạc Anh cảm thấy chẳng yêu mến đứa con trai kia chút nào.
Chưa được sinh ra mà đã cướp đi sủng ái của anh rồi, sau này nó ra đời thì ai mà biết anh sẽ bị vợ mình ném qua góc nào cơ chứ.
"Tịch Ly"
Lạc Anh sắc mặt hăm hãm tiến lại gần cô, sau đó kéo cô cách xa ra khỏi người đàn ông kia.
Ôm lâu thế làm gì? Không phải hôm qua vừa mới ôm anh sao, tại sao bây giờ còn chạy đi ôm thêm nam nhân khác chứ? Lạc Anh nói rồi đưa mắt quan sát người đang đứng trước mặt mình, tóc vàng mắt xanh, hình như là người ngoại quốc.
Nhưng vậy thì sao chứ? Cũng không có đẹp trai bằng anh, không giàu có bằng anh, thế mà tỉnh ôm người phụ nữ của anh à? Ai cho? Ai cho hả? Alan cảm nhận được ánh mắt Lạc Anh nhìn mình tràn ngập sát khí, anh ta khẽ nuốt nước bọt một cái rồi đưa tay lên trước muốn chào hỏi Lạc Anh: "Xin chảo, tôi là Alan.Là..."
"Đừng hòng đụng vào người phụ nữ của tôi "
Còn chưa để Alan nói hết câu Lạc Anh đã vội vàng lên tiếng.