chống đỡ bản thân mình ngồi dậy mà ôm lấy bắp chân Tịnh Quyền:
“Đại ca, em sai rồi. Em sai rồi. Xin anh hãy tha cho em, em cũng chỉ là muốn hoàn thành tốt hơn công việc.” “Làm tốt hơn sao? Con mắt nào của mày thấy mày đã làm tốt hơn vậy hả?” Hắn nói rồi định xuống một quyền lên mặt tên kia nữa. Nhưng may mắn còn chưa kịp ra tay thì đã có một người mặc vest đen chạy tới chắn trước mặt hắn mà ngăn
hắn lại:
“Cậu chủ, đã đủ rồi. Cậu không nên đi xa hơn nữa đâu, nếu không muốn gây ra án
mạng.”
VietWriter
Người mặc vest đen đó nói rồi đỡ gã đang máu mé đầm đìa nằm trên đất đứng dậy,
dìu hắn qua một chỗ yên tĩnh khác. Cuộc ẩu đả qua đi, Tịnh Quyền ngồi xuống trước mặt Tịch Ly. Nhìn thấy hai mắt cô đang trừng lớn, còn có đôi vai nhỏ bé đang không ngừng run lên, hắn liền cất lên thanh âm cực kì nhỏ nhẹ mà nói: “Thật xin lỗi, dọa cô sợ rồi sao? Đừng sợ nữa nhé, ngay bây giờ, tôi sẽ giải thoát cho cô liền” Nói rồi hắn liền dùng mấy ngón tay thon như ngọc đẽo mở băng dán trên miệng giúp cô, quả thật hành động vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng.
Tịch Ly đương nhiên chưa vừa ý, cô vùng vẫy bảo hắn mở trói cho cô, nhưng tên này lại cà nhây nâng cằm cô lên mà nói: “Xin lỗi nhé, để cho cái miệng nhỏ của cô được tự do đã là sự khoan hồng lớn nhất mà tôi có thể cho cô rồi. Cố gắng chịu khổ thêm một chút, đợi người cần tới tới đây rồi, tôi sẽ lập tức thả cô ra” “Tên điên này”. Tịch Ly gằn giọng nhìn hắn ta, sau đó liền phân vào người hắn một bãi nước bọt. Tên này đối với sự công kích đầy bất ngờ của cô, hắn không những không tức giận mà còn tỏ ra vô cùng hứng thú, cười liền mấy tiếng ha ha vô cùng giòn giã. “Quả nhiên là người phụ nữ của Lạc Anh nhỉ, khẩu vị của anh ta thật không tệ chút nào. À, mà tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân đàng hoàng ha. Tên tôi là Tịnh Quyền,
cô chỉ gọi là Quyền cũng được”
Ai rảnh?
Chân mày Tịch Ly chau chặt lại.
Giờ này ai rảnh mà chơi trò giới thiệu bản thân với anh ta?
Tịnh Quyền thấy cô không có ý gì là muốn trò chuyện với hắn ta, hắn cũng thôi không làm khó cô nữa mà trực tiếp đi vào vấn đề, ngả ngớn hỏi Tịch Ly một câu: “Cô nói xem. Người đàn ông của cô... Liệu có tìm ra cô không nhỉ?” Hắn chống cằm lên hai tay, ngồi xổm quan sát biểu cảm trên gương mặt cô. Gương mặt Tịch ly lúc này biến hóa vô cùng li kì. Từ trắng sang xanh, rồi lại đỏ bừng vì giận dữ mà gắt lên với hắn: “Anh rốt cuộc đang muốn làm gì hả? Cái người tên Lạc Anh gì đó mà anh nói, tôi
hoàn toàn không quen. Anh mau thả tôi ra đi, nhà tôi còn có mẹ già con trẻ nữa”
"Ô!" Tên kia giống như vừa được nghe kể một câu chuyện hài vậy, mỗi hắn liền cong lên, vươn cánh tay to lớn của mình ra mà chạm vào bụng cô. Cảm giác ấm nóng từ tay hắn len qua lớp váy mỏng rồi phả lên da thịt cô, khiến cho Tịch Ly không lạnh mà nổi cả da gà: “Nhưng con cô không phải vẫn ở đây sao? Đứa bé hư này, nói dối là phải chịu phạt đấy nhé.”
Hắn nói rồi đứng lên, khẽ vỗ tay một cái. Lập tức người đàn ông ban nãy liền đem một chiếc điện thoại tới chỗ hắn.
Tịnh Quyền thôi không chơi đùa linh tinh nữa. Hắn nhanh chóng vào mục soạn tin nhắn, đem tin nhắn mà gửi cho Lạc Anh. Lạc Anh ở trong biệt thự cũng không rảnh rỗi hơn Tịch Ly là bao. Anh đang tập trung làm việc thì nhận được điện thoại của Cố Huệ, cô ấy horu Tịch Ly đã về tới nhà chưa, tại sao cô ấy gọi mãi từ nãy tới giờ mà không thấy ai bắt máy.
Lạc Anh nghe thấy thế liền tá hỏa, đẩy cửa phòng làm việc đi xuống lầu gọi lớn tên cô, nhưng vẫn không có ai hồi đáp cả. “Tịch Ly hiện đang không có nhà. Cô ấy không phải nói đi gặp cô sao?” Lạc Anh chau chặt mày mà hỏi Cố Huệ. “Ban này thì có gặp, nhưng chúng tôi chia tay nhau phải tầm một tiếng rồi. Anh mau đi kiểm tra xem cậu ấy.”
SAL
Chưa để Cố Huệ nói hết câu, Lạc Anh đã vội vàng cúp máy rồi. Trong lòng anh dâng lên một dự cảm không lành, vợ tương lai của anh đâu phải là mẫu người phụ nữ thích
la cà đầu. Lại còn đang mang thai, cô có thể tùy tiện đi đâu được cơ chứ?
Lòng đang nóng như ngồi trên đống lửa thì anh nhận được một thông báo từ điện
thoại, số lạ nhắn tin tới bảo là hắn đang bắt giữ Tịch Ly.