Anh nhìn qua cửa hàng một lần, cho nhân viên đem quần áo lại, check giá ròng rã hai mươi phút mới ra tổng giá trị của tất cả các món đồ. “Đây, quẹt thẻ Nhìn thấy món đồ cuối cùng cũng đã được check giá thành công, Tịch Nhuệ căn bản cũng không quan tâm tổng giá tiền mình phải trả sẽ là bao nhiêu, cô ta chỉ muốn chứng minh cho toàn bộ những người đang có mặt trong cửa hàng này thấy độ giàu có cùng chịu chơi của cô ta cao đến thế nào.
VietWriter
Alan dù sao cũng là là người buôn bán, anh đương nhiên sẽ không quá làm khó khách hàng, đem thẻ quẹt để thanh toán. Lần quẹt thẻ đầu tiên thái độ của anh vẫn rất bình thường, nhưng tới lần thứ hai liền mất đi kiên nhẫn mà dừng tay lại, đem thẻ đẩy lên để trước mặt Tịch Nhuệ: “Vị khách này, thẻ của cô không dùng được nữa rồi, bây giờ cố định thanh toán ra làm sao? Đồ, nhân viên bên chúng tôi cũng đã sắp hoàn thành việc đóng gói cho cô rồi đấy?”
Nếu như là lần đầu quẹt thẻ, có thể là máy chưa nhận thẻ nên mới có sai sót. Nhưng đến lần thử lại tiếp theo thì không thể nào là nhầm lẫn được, cho nên Alan mới có đủ tự tin để chất vấn vị khách trước mặt mình.
Đối với một vài nhân viên thì cô ta thuộc hàng khách VIP thường xuyên chi tiền cho việc mua sắm ở đây. Nhưng Alan thì khác, lần này việc gặp mặt cô ta là lần đầu tiên, cũng chỉ là do anh trùng hợp có việc phải đi qua đây, hoặc là do cơ duyên giữa anh và Cố Huệ được kết nối với nhau quá bền chặt, cho nên anh cảm thấy mình không cần quá khách khí với những vị khách rỗng túi mà lớn miệng như thế này. Sĩ diện, cái chữ này nếu không sớm vứt thì chỉ tổ gây ra thương tổn cho chính bản thân mình mà thôi.
Tịch Nhuệ có hơi sững sờ trước câu nói của anh ta. Nhưng rất nhanh sau đó sự ngạc nhiên liền biến thành nóng nảy, âm giọng có hơi cao giống như đang quát tháo Alan: “Cái gì? Anh nói vậy là sao? Mau kiểm tra lại đi, cái máy quen này của cửa hàng các người nhất định là đã có vấn đề rồi”. “Vị khách này, cô không nên giận cá chém thớt như vậy như. Việc chiếc thẻ này tôi đã kiểm tra rất kĩ càng. Vấn đề nhất định không phải là do lỗi của thiết bị ở cửa hàng chúng tôi. Nếu muốn cô có thể dùng máy rút tiền ở ngân hàng đối diện để kiểm chứng”
Alan trầm giọng chầm chậm nói. Tịch Nhuệ hơi cắn cắn múi môi, gương mặt cũng đã sớm trắng bệch tới mức giống như không còn một giọt máu luôn rồi: “Nhưng là... Tại sao lại như thế?” Rõ ràng cô ta vừa mới dùng chính cái thẻ để thanh toán cho mấy bộ mỹ phẩm mới sắm sửa gần đây, chẳng phải là mấy hôm trước vẫn sử dụng rất trơn tru sao? Làm sao hôm nay đột nhiên lại không dùng được nữa? “Còn làm sao nữa? Chỉ có thể là tài khoản này đã bị đóng băng rồi. Hoặc là vị chủ nhân thật sự của chiếc thẻ này không muốn tiếp tục chi tiền cho cô nữa đấy?”
Cố Huệ cướp lời Alan, tốt bụng giải đáp thắc mắc của Tịch Nhuệ. Mà Alan đối với sự nhanh nhạy này của cô ấy hoàn toàn không có lấy một chút khó chịu, trái lại anh lại cảm thấy cô gái mà mình nhìn trúng quả thật rất thông minh, rất bản lĩnh, giống như tâm linh tương thông, có cách suy nghĩ rất giống anh.
Tịch Nhuệ nghe thấy vậy, gương mặt cô ta ngày càng trở nên trắng xanh hơn. Tay cô ta siết chặt lấy tấm card ngân hàng kia, như thể chỉ hận không thể ngay lập tức bóp nát nó thành vô vàn mảnh vụn.
Tịch Ly nhìn thấy Tịch Nhuệ khốn đốn như vậy, cô có chút không đành lòng, liền đưa tay về trước kéo Cổ Huệ lùi về phía sau. “Làm sao vậy?” Cố Huệ vốn vẫn đang cao hứng, bị Tịch Ly kéo về liền có chút khó hiểu hỏi. “Cậu cũng đừng nên trêu chọc con bé nữa” Tịch Ly ghé sát vào tai Cố Huệ nói. Giây phút nghe thấy cô nói vậy, rõ ràng khóe môi Cố Huệ khẽ co giật mấy cái. Cô ấy nhanh chóng bật chế độ tấn công, đưa tay mình ra kéo căng hai má Tịch Ly, khiến cho hai bên mái cô trong thoáng chốc liền trở nên ửng đỏ. “Nha đầu này. Cậu có phải là bị ngu không? Cô ta trước giờ đối xử với cậu như thế nào, cậu quên sao? Lại còn muốn đứng về phía cô ta, ngăn cản mình hành hiệp trượng nghĩa sao?”