đưa chân ra đá cho anh một cái: “Anh còn cười?”. Cú đá đầy uy lực của Tịch Ly khiến cho lạc Anh phải nhấc chân lên, gương mặt ngả ngớn được thay bằng vẻ phụng phịu trong tức khắc mà nói: “Anh cũng là người mà, anh cũng cần cười để sống chứ?”
“Anh.”
“Được rồi, ăn cơm thôi”
Thím Cố từ trong bếp bưng thêm mấy món ra, vừa vặn hóa giải được cãi vã giữa hai người.
Tịch Ly biết điều liền im lặng, sau đó tươi cười nhìn thím Cố: “Được, thím cũng ngồi xuống ăn chung với bọn con đi.” “Không được đầu”. Cố Hải ngay lập tức liền phản kháng: “Người ăn kẻ ở làm sao có thể ngồi ăn chung bàn với chủ được?” Tịch Ly thấy thím Cổ khó xử liền đá chân ra dấu cho Lạc Anh. Anh đặt tay lên miệng khẽ ho
một tiếng sau đó nói: “Tịch Ly đã nói đúng, thím cũng ngồi xuống ăn chung đi. Đều là người trong một nhà cả, không cần phải câu nện” “Đúng, đúng. Chủ nhà cũng đã lên tiếng rồi, thím mau ngồi xuống đi” Tịch Ly không để cho thím Cố có cơ hội để rời đi, trực tiếp ấn bà ngồi xuống ghế. Cố Hải mặc dù rất gượng gạo ngồi vào bàn, nhưng bữa cơm sau đó trôi đi rất nhanh chóng, mọi người đều vui vẻ trò chuyện qua lại trong bữa ăn. Buổi tối kết thúc cũng là đã hơn tám giờ tối, Lạc Anh đương nhiên không để cho cô đụng
tay vào dọn dẹp, viện cớ thấy đau vai muốn nhờ Tịch Ly Xoa bóp giúp để kéo cô vào phòng
VietWriter
mình.
Thư phòng của lạc Anh quả thật rất rộng rãi, bài trí đơn giản nhưng đẹp mắt, có rất nhiều kệ sách được dựng lên trong phòng. Lạc Anh bảo cô ngồi xuống ghế sofa, còn mình thì đi tới chỗ bàn làm việc để xem văn kiện. Cô thấy trên bàn có rất nhiều giấy tờ, thắc mắc hỏi anh một câu: “Bình thường công việc của anh đều bận rộn như thế này sao?” “Tất nhiên không phải”
Lạc Anh rất nhanh liền đáp lại.
“Hôm nay với ít giấy tờ như thế này đã có thể coi là rảnh rỗi rồi. Bình thường anh còn phải
xem nhiều loại văn kiện hơn cơ”
“Anh thật giỏi”.
Tịch Ly không giấu diếm những suy nghĩ trong lòng mình, trực tiếp đem sự ngưỡng mộ từ
đáy lòng đối với Lạc Anh mà nói ra, điều này khiến cho anh cảm thấy rất tự hào. Được chính
cô khẳng định, anh càng tin tưởng vào thực lực của bản thân, cũng có cảm thấy hơi xấu hổ
một chút.
“Công việc quan trọng, nhưng anh cũng đừng cố sức quá. Nhớ chăm sóc tốt cho sức khỏe của bản thân, kẻo cố quá thành quá cố đấy”. Tịch Ly vừa quan tâm vừa đùa giỡn nói với anh. Lạc Anh chống cằm nhìn cô, sau đó môi nở một nụ cười lưu manh, cười đến híp mắt nói với cô:
“Sức khỏe của anh có tráng kiện hay không, không phải em là người biết rõ nhất sao, bà xã?"
“Lưu manh” Tịch Ly xấu hổ mắng anh một tiếng, sau đó đi tới bên kệ sách, quan sát qua một lượt, quỳ
tiện cầm một cuốn không có tựa đề lên xem. Oa, cô thế nào lại cao tay như vậy, có thể chọn ngay trúng quyển album ảnh của anh. Trong cuốn album này có rất nhiều hình của anh từ nhỏ đến lớn, còn có cả mẹ của lạc Anh, lúc
còn trẻ hay bây giờ bà cũng đều như vậy, đều là một mĩ nữ. “Mẹ anh đẹp thật đấy”
Lạc Anh đang xem văn kiện, ngẩng mặt lên liền thấy cô đang cầm album ảnh, anh rõ ràng
có chút hoảng loạn liền chạy đến chỗ cô.
Tịch Ly lúc này cũng đã giở ra xem đến gần cuối sách, đột nhiên có một tấm ảnh rơi ra, cô
cúi xuống nhặt lên xem, là hình của một cô gái đang cầm hoa cẩm tú.
Lạc Anh thấy cô đã cầm bức ảnh lên xem, liền sốt sắng giật lại, âm thanh có chút lớn trực
tiếp nói với cô:
“Trả cho anh”
Tịch Ly bị hành động của anh làm cho sửng sốt, nhìn thấy anh vừa lớn tiếng với mình, cô
khẳng định cô gái này nhất định là có vị trí không nhỏ trong lòng anh.