Trùng hợp thím cổ vừa mới xách túi ra cổng để đi siêu thị mua ít đồ liền thấy cô. Bà thấy Tịch Ly cứ lấm lét đứng trước cổng, tựa như một đạo chích đang dò xét tình hình trước khi bắt tay hành động liền bật cười, đẩy cổng ra vỗ vai cô: “Thiếu phu nhân, làm sao vậy? Sao lại đứng ở đây? Bên ngoài trời đang nắng đấy?”. Lúc này cũng đã là hơn mười giờ trưa, con gái không phải thường sẽ để ý tới làn da sao?
Làm sao cô gái ngốc này lại cứ tình nguyện đứng đây phơi nắng vậy?
Tịch Ly hơi cắn cắn mút môi, cô đảo mắt qua lại, không nhìn trực tiếp vào thím Cố mà cúi gằm mặt xuống đất rồi nhỏ giọng như một chú mèo con mà cất tiếng: “Lạc Anh... Có đang ở trong nhà không ạ?” “Không có, thiếu gia đã ra ngoài từ sáng sớm rồi” “Là vậy ạ?” Tịch Ly vuốt ngực thở phào một hơi, giống như vừa trút được một mối lo to lớn vậy. Cố Hải có hơi khó hiểu nhìn biểu hiện của cô, nghĩ tới chuyện sáng nay, hai con người này bình thường luôn giống như đôi chim câu ríu rít quấn lấy nhau, vậy mà lúc sáng lại chơi trò
trốn tìm, kẻ đi trốn mất dạng còn người kia mất vía chạy đi tìm. Thím Cổ biết vấn đề này có
hơi tế nhị nhưng vẫn không nhịn được hỏi cô:
“Hai cô cậu đang xích mích với nhau sao?”
Bà dù sao cũng đã hứa với phu nhân sẽ báo cáo lại nhất cử nhất động của đôi tình nhân này cho bà ấy biết, cho nên con người quan trọng là chữ tín, nói lời thì phải giữ lấy lời thôi.
Tịch Ly không muốn trực tiếp trả lời, cô nhìn túi xách trên vai Cố Hải, cố gắng đánh lạc đi sự chú ý của bà ấy với câu hỏi kia, gương mặt trông như hoa xuân mới nở tươi cười nói: “Bây giờ cũng đã trễ rồi, thím có việc gì cần ra ngoài sao?” “Ừ, trong nhà thiếu ít đồ, cho nên tôi định ra ngoài mua thêm để về làm vài món”
VietWriter
Cố Hải mặc dù rất phối hợp với trò đánh trống lảng đầy sơ hở của cô, nhưng trong lòng bà đã ngầm khẳng định giữa hai người này rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì đó. “Vậy thím đi cẩn thận nhé. Đi sớm về sớm”
Tịch Ly nán lại nói với thím Cố thêm vài câu rồi chạy trối chết vào trong nhà, nhanh chân
chạy lên trên phòng đóng sập cửa.
Cô ngồi trong phòng được một lúc liền thấy bí bách nên muốn đi ra ngoài. Khoảnh khắc đứng trước thư phòng của lạc Anh, rõ ràng ánh mắt cô có hơi ngưng đọng lại. Cô xin thề cô chưa từng có ý nghĩ sẽ bước tới đây, nhưng là chân cô tự động chạy tới trước phòng này.
Hơn bất kì ai, bản thân cô hiểu rõ từ chuyện ngày hôm qua, cô vẫn luôn muốn biết người con gái trong ảnh ấy là ai, có quan hệ gì với anh, làm sao có thể khiến cho một Lạc Anh bình thường luôn điềm tĩnh lại có thể trở nên cáu giận với cô như vậy?
Tịch Ly do dự nửa muốn mở khóa cửa nửa lại không. Nhưng đột nhiên có một con mèo chạy qua cô, làm cho cô giật mình mà vặn tay nắm cửa.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Tịch Ly ngó đầu nhìn vào trong phòng, so với ngày hôm qua hôm nay căn phòng cũng không có gì thay đổi lắm. Sự khác biệt duy nhất chính là
2
cuốn album màu nâu đậm kia đã được đặt lên trên bàn của anh.
Tịch Ly đi tới trước bàn làm việc, tay cô vuốt ve cuốn album kia, tay cô hơi run rẩy. Cô cố gắng khống chế nỗi sợ hãi hiện tại của mình, nhanh chóng lật mở cuốn album ra, vậy
mà tù sau nửa cuốn album trở đi không hề có ảnh của gia đình anh nữa, duy nhất chỉ còn
lại ảnh của Lạc Anh cùng cô gái kia.
Có bức ảnh cô ấy cầm bằng cử nhân cười tươi như hoa, có ảnh cô ấy đang đùa với sóng biển, cũng có ảnh cô ấy đang đi hái hoa rừng. “Đau quá” Nước mắt Tịch Ly rơi xuống cuốn album kia, cô buông tay khỏi nó, sau đó ngồi thụp xuống
dưới sàn.
“Thật là đau”
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh chụp Lạc Anh và cô gái kia hôn nhau, còn có anh trao nhẫn
giống như đang cầu hôn cô ấy, trái tim Tịch Ly giống như có ai đó hung hăng cứa vào, khiến
cho nó rất đau, cuống tim liền rỉ máu.
Trong đầu cô lúc này chỉ ngập tràn nụ cười thanh thuần của cô gái kia, còn có gương mặt
hạnh phúc thực sự kia của Lạc Anh, có cả hành động hung dữ hôm qua của lạc Anh với cô,
Tịch Ly liền không nhịn được mà bật khóc.
Cô run rẩy để cuốn album về chỗ cũ, sau đó nhanh chóng liều mạng chạy ra khỏi thư phòng. Cô sợ nếu như có còn ở đây thêm một phút giây nào nữa, tim cô nhất định sẽ vỡ ra vì
đau đớn mất.
Tịch Ly quay trở về phòng mình khóa trái cửa, cô thả mình nằm lên giường lớn, úp mặt vào
gối khóc, mãi cho đến khi không còn sức để khóc lóc nữa, cô mới vì cơn mệt mỏi kéo đến
mà ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, lần nữa khi cánh cửa phòng cô mở ra, Tịch Ly vẫn còn đang say ngủ.