Một đàn quạ bay qua đầu Tịch Ly, khóe môi cô giần giật mấy cái rồi nhanh tay cầm lấy chiếc gối tựa trên sô pha mà ném thẳng vào anh. “Lạc Anh, trong đầu anh rốt cuộc chỉ có mấy chuyện này thôi hả?”
Cô còn cho rằng anh là quan tâm hỏi han sức khỏe của con, nhưng thật không ngờ chuyện mà anh quan tâm lại chỉ là như vậy. “Cái gì mà chỉ là chứ?”
Lạc Anh vừa nghe cô nói xong liền giãy nảy lên mà nằm gối đầu lên đùi cô, mặt dụi vào bụng cô mà phát ra âm thanh đầy uất ức: “Đối với anh đây là một chuyện cực kì lớn đó. Em có biết những ngày này anh nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào không? Thịt ở ngay trước mắt mà lại không ăn được, thật là quá trêu người giới hạn của con người đi mà” “Anh buông em ra đi”. Tịch Ly thật muốn kí thật mạnh một cái vào đầu anh. Anh... Anh sao có thể không có một chút ngại ngùng nào bàn tới vấn đề này thế chứ? Mặc dù thỉnh thoảng Lạc anh cũng giống như không chịu được mà có đụng chạm cô một chút. Nhưng chuyện động chạm bên ngoài với cả chuyện cùng nhau thân mật là hai việc hoàn toàn khác nhau. Đã lâu không cùng với anh rồi, cho nên bây giờ khi nghe anh nhắc tới cô liền cảm thấy vô cùng ngại. Không giống như ai kia, muốn cái gì là ngay lập tức phải đòi cho bằng được cái đấy. “Ngày mai là thứ hai rồi đấy, hôm nay anh không có việc phải làm sao?” Tịch Ly nhanh trí đánh trống lảng qua một vấn đề khác. Nhưng Lạc Anh giống như đã
VietWriter
quá hiểu cô, anh vẫn duy trì tư thể úp mặt mình vào bụng cô, thanh âm trầm thấp nói: “Còn ba ngày tròn và hai mươi hai phút lẻ nữa. Anh cho em tận dụng hết khoảng thời gian đó để chuẩn bị. Sau khi chuẩn bị tốt, anh nhất định phải làm cùng với em”
Làm?
Khóe môi Tịch Ly không nhịn được mà co giật, cô đưa tay nhéo một cái vào cái tai dày của anh:
“Em đã bảo là không. Anh cố gắng nhịn thêm một chút đi, đã nhịn hơn ba tháng rồi, vậy thì nhịn thêm sáu tháng nữa cũng đâu có làm sao đâu chứ?” “Bắt anh cai em chín tháng thì chi bằng em trực tiếp giết anh đi” Lạc Anh bất mãn ngồi bật dậy. Tịch Ly cũng biết đây chỉ là nhu cầu sinh lý bình thường, cô cũng không muốn làm khó anh nhưng thật sự cô rất lo cho em bé.
Cương không được thì dùng như vậy. Tịch Ly biết mình cứng không đấu nối lại anh nên chớp mắt một cái thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, chủ động hôn lên đôi môi anh, ánh mắt sáng long lanh như đang có hàng ngàn vì sao trong đó nhìn trực diện vào mắt anh mà nói: “Lạc Anh, anh cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa có được không? Em biết anh giỏi nhất mà, cho nên anh nhất định sẽ làm được, có đúng không?”
“Em không cần phải nịnh nọt anh” Nội tâm Lạc Anh mặc dù đang nở hoa nhưng bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng chính nhân quân tử cực kì cứng rắn nhìn cô nói. “Đừng như vậy mà” Tịch Ly vòng tay mình qua ôm lấy gáy anh, lại cúi đầu hôn lên đôi môi anh, giọng nói ôn nhu như nước nói:
“Anh đang từ chối em sao? Anh thật sự... Không thể chiều em thêm một lần này nữa hả?"
“Chỉ lần này thôi đấy” Lạc Anh thở dài, anh rốt cuộc cũng là đành buông súng đầu hàng trước bộ dạng giống hệt như một con mèo con của cô. Tịch Ly có được câu trả lời như mình mong muốn liền cười tít mắt, hài lòng ngồi ngay ngắn lại trên ghế sô pha mà xem ti vi..
Nhưng ai đó lại không thể bình thản được giống như cô. Lạc Anh nhanh chóng đứng lên rồi quay người bước vội vàng trong phòng tắm. Rất nhanh đã có tiếng nước xả vang lên. Nếu như yên lặng lắng tai mà nghe kĩ thì còn có thể nghe thấy âm thanh anh trầm thấp vang lên trong nhà tắm hòa cùng với tiếng nước chảy rào rào.
ở trung tâm thương mại, một cô gái ôm lấy cái bụng bầu mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đang phát sáng, ánh mắtối sầm lại khi thấy ảnh cưới của Lạc Anh và Tịch Ly đang hiện rõ trên màn hình ti vi.
Tay cô ta nắm lại thành quyền, răng nghiến ken két, tay xoa xoa bụng mình, sự độc ác cùng toan tính trong đôi mắt hiện ra.
Tịch Ly, Lạc Anh, tôi từng nói hai người nhất định sẽ chẳng thể nào mà có được hạnh phúc.
Cô ta nói rồi xoay người đi ra khỏi trung tâm thương mại, hướng thẳng tới phía tòa soạn lớn mà bước vào.