Hai ông bà họ Lạc thì khỏi phải nói.Tuy chẳng phải cô dâu chú rể gì nhưng lại tiếp đón khách khứa đến mệt lả cả người đi.
Tịch Ly ngồi trong phòng cô dâu trang điểm, tay đưa lên vỗ vỗ vào bụng nhỏ.
Cái váy này lúc trước đặt may vẫn còn vừa, hiện tại mặc vào có chút hơi chật bụng rồi.
"Bé con, con chịu khó một hôm nay thôi nhé."
Tịch Ly vừa xoa bụng mình vừa nói, người làm mẹ mà, ai cũng lo con mình sẽ thấy khó chịu cả.
"Chị xinh đẹp thật đấy.Em thật ngưỡng mộ chị có một người chồng vừa đẹp trai lại còn tài giỏi, hai người trông rất xứng đôi."
Nhân viên trang điểm đưa gương lớn đến cho cô xem thử vẻ ngoài của mình hiện tại như thế nào.
Chính Tịch Ly cũng không thể tưởng tượng ra bản thân mình hôm nay lại trông mỹ miều đến như vậy.
Bộ váy cưới cô đang mặc tuy kiểu dáng cổ điển, thanh lịch nhưng cũng không kém phần sang trọng và gợi cảm, quả thật rất hút mắt người nhìn.
"Chị có vừa ý không ạ? Nếu như cần gì thì chị gọi em nhé, em ra ngoài để cho chị có thời gian bình tĩnh hơn."
Nữ nhân viên nói với cô một câu cuối rồi đi ra ngoài.
Tịch Ly quả thật đang căng thẳng, cô muốn có không gian riêng một chút trước khi hôn lễ diễn ra nên liên gật đầu cảm ơn Trịnh Hảo: "Được, cảm ơn em."
Tịch Ly nhìn mình ở trong gương, rồi lại đảo mắt nhìn quanh phòng, không biết mấy lần hít sâu vào rồi thở mạnh ra để bình tĩnh lại.
Tịch Ly ngôi nói rồi đứng dậy đi lại trước cửa sổ bằng kính lớn, từ đây có thể nhìn thấy được thành phố từ trên cao.
Cách giờ cử hành hôn lễ vẫn còn ba mươi phút, cũng đủ để cho cô cố gắng bình ổn tâm trạng của mình lại.
"Bình tĩnh nào, không có gì phải lo lắng cả."
Tịch Ly nói rồi đưa tay lên vuốt vuốt ngực mình.
VietWriter.vn
Sự căng thẳng quá mức của cô cũng sẽ làm ảnh hưởng đến bé con, cho nên cô cũng nên bình tĩnh lại càng nhanh càng tốt.
Cạch một tiếng, có tiếng cửa phòng được mở ra.
Tịch Ly nghĩ là Trịnh Hảo để quên đồ nên không quay người lại mà hỏi: "Cô để quên đồ gì ở đây à?"
Đợi một lúc mà chẳng thấy ai trả lời, Tịch Ly vừa định quay người lại thì bỗng một cánh tay vòng tay ra phía trước che mặt cô lại.
Tịch Ly cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, mi mắt cô nặng như dính bùn mà từ từ khép lại.
"Đưa cô ta đi đi"
Cố Hy nói rồi vẫy tay ra lệnh, sau đó thuận tiện ném cái khăn tay mình đang cầm xuống đất rồi theo chân gã đàn ông kia mà đi ra khỏi phòng trang điểm cô dâu.
"Cô thật sự muốn bắt cóc cô ta sao? Không sợ người nhà họ Lạc tìm cô tính sổ hả?"
Gã đàn ông kia cẩn thận xác nhận lại đáp án của Cố Hy, nhưng cô ta vẫn trước sau như một, luôn luôn duy trì ý kiến của mình: "Có gì mà hối hận, cùng lắm thì bị họ giết chết mà thôi.Nhưng nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, tôi sẽ đem cô ta chết cùng."
Cô ta nói rồi chui vào trong thùng xe ô tô tải, cởi váy cưới và trang sức trên người Tịch Ly ra rôi bước xuống xe, cũng không quên thúc giục gã đàn ông kia: "Được rồi, mau lái xe đi đi.
Đừng để người khác phát hiện ra chuyện này.
Nếu không mọi việc giữa chừng mà đổ giở, anh sẽ không nhận được một đồng nào từ tôi đâu."
Cô ta nói rồi lại quay người đi về phía phòng trang điểm.
Rất nhanh đã tới giờ cử hành hôn lễ.
Vì được tổ chức ở khách sạn nên cô dâu chỉ việc cùng với nhân viên tổ chức lễ cưới đi xuống phòng sự kiện.
Cố Hy lúc này đội khăn trùm đầu, nhân viên cũng không trò chuyện với cô ta nên chẳng ai nhận ra được sự khác biệt gì cả.
Cố Hy được dân xuống phòng sự kiện.
Cửa phòng được mở ra, rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô ta.
"Đi thôi con gái."
Tịch Khâm tươi cười nắm lấy tay Cố Hy, đây là lần thứ hai ông nắm tay con gái bước vào lễ đường.
Lần trước là đau thương, còn lần này ông thực sự hy vọng con gái mình đã tìm được tình yêu đúng nghĩa.
Nhưng khi nắm lấy tay con, Tịch Khâm cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tay của Tịch Ly luôn rất mềm và nhỏ, bàn tay này lại có chút thô cứng đi.
Tịch Khâm tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn nắm tay con bước vào lễ đường, trao tay cô cho Lạc Anh.
Lạc Anh đón lấy tay Cố Hy, lập tức chân mày anh chau lại.
Cảm giác bàn tay này chẳng có chút hơi ấm quen thuộc nào của Tịch Ly.
"Cô là ai vậy hả?"
Lạc Anh nói dối vung tay hất chiếc khăn trùm đầu trên người Cố Hy xuống.
Khoảnh khắc chiếc khăn kia được mở ra, gương mặt Cố Hy đang được trang điểm đậm cười tươi như hoa thật khiến cho người ta chán ghét.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Ánh mắt Lạc Anh hung ác nhìn thẳng vào mắt cô ta, sau đó nắm chặt lấy tay Cố Hy mà gắn giọng: "Tich Ly đâu? Tại sao cô lại ở đây?"
"Chuyện này là thế nào?"
Lạc Phu Nhân thấy cảnh này liên muốn ngất xỉu, may mà có Lạc Cẩm đứng một bên đỡ bà.
"Cái gì đây? Đây đâu có phải là cô dâu đâu?"
Mấy phóng viên bất đầu bàn tán, đèn máy ảnh nháy lên tiếng tách liên hôi.
Lạc Anh đẩy cô ta qua một bên rôi rồi định bước ra khỏi lễ đường.
Nhưng vừa đi được mấy bước thì Cố Hy đã ngã lăn ra đất mà bám lấy chân anh rồi khóc lóc một cách thảm thương: "Lạc Anh, anh đi đâu vậy? Còn có lễ cưới của chúng ta, anh không phải sẽ muốn bỏ lỡ giữa chừng đó chứ?"
"Lễ cưới nào là lễ cưới của cô?"
Lạc Phu Nhân đã không nhịn được cơn bực tức nữa mà chạy lên trên sân khấu.
Cố Huệ cũng hùng hổ đi lên lôi Cố Hy ra khỏi Lạc Anh: "Mày ngứa đòn có đúng không? Mau nói đi, mày rốt cuộc đã làm gì Tịch Ly rồi hả?"
"Lạc Anh, mau đi tìm Tịch Ly đi.
Cố Hy mà xuất hiện ở đây, thì chắc chắn Tịch Ly đã có chuyện không hay rồi.
Con mau đi tìm con bé."
"Không, Lạc Anh, anh không được đi!"
Cố Hy lăn lê trên sàn, gào lên giống như một con lợn bị người ta chọc tiết.
Lạc Anh đã không muốn trước mặt khách quan ở đây mà tính toán với cô ta, nhưng người phụ nữ này lại không biết trời cao đất dày mà hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của anh, khiến cho anh không thể nào không lên tiếng.
"Tôi hỏi lại cô một lần cuối, Tịch Ly đang ở đâu?"
"Anh vội vàng đi tìm cô ta sao?"
Cố Hy nghe thấy anh hỏi như vậy liên ngước một gương mặt đã tèm lem nước mắt lên nhìn anh mà nở một nụ cười quỷ dị: "Nhưng không kịp nữa rồi, anh sẽ không tìm được cô ta đâu.Cô ta sắp chết rồi, ha ha ha.Anh sẽ không thể nào tìm được cô ta đâu, ha ha ha."
Cố Hy nói rồi cười rộ lên, nụ cười của cô ta khiến cho mọi người xung quanh nghe thấy đều rợn gáy.
"Tiện nhân."
Anh nói rồi đạp cho cô ta một cước, lập tức Cố Hy liền ôm lấy bụng rồi lăn ra đau đớn, máu đỏ ấm nóng chảy ra giữa hai chân, rơi xuống sàn nhà rồi ướt cả cái váy cưới mà cô ta đang mặc.
"Lạc Anh, anh không thể...
Không thể đối xử tàn nhẫn như thế này với mẹ và con của chúng ta."
Nhưng mặc cho Cố Hy có đang ôm bụng kêu gào như thế nào, Lạc Anh vân không hê quay đầu lại mà một đường đi thẳng bước ra khỏi lễ đường.