Sau một lúc đấu tranh, anh cũng quyết định đồng ý với lời khẩn cầu của Tịch Nhuệ, ở lại bên cạnh cô ta một đêm. Vì dẫu sao Tịch Ly cũng đã có Lạc Anh chăm sóc, anh cũng đã có thể yên tâm hơn phần nào.
Một đêm dài qua đi, trời vừa hứng sáng nên sắc trời còn rất trong, khung cảnh rộn rã ở bên ngoài ô cửa sổ quả thật là hoàn toàn trái ngược với tình hình bất động của Tịch Ly ở trên giường.
Lạc Anh canh chừng có cả một đêm, vẫn chưa hề có ý định rời đi, nhưng do bên phải bệnh
viện bên kia gọi đến báo tình hình của Cố Hy đang chuyển xấu, cho nên anh chỉ có thể bất
VietWriter
đắc dĩ giao Tịch Ly lại cho các y tá chăm sóc, còn mình thì lái xe rời đi.
Lạc Anh vừa rời đi được tầm ba mươi phút thì Quận Thành lại tiến vào phòng bệnh của Tịch
Ly. Anh tiến lại quan sát tình hình của cô, liền thấy Tịch Ly chầm chậm mở mắt.
Cô mở mắt rất chậm, sau đó con người khẽ động mà quan sát xung quanh phòng. Là mơ sao? Trong mơ cô đã nghe thấy giọng nói của Lạc Anh, nhưng có vẻ như cô đã vọng tưởng rồi. Cố Hy còn đang bệnh, Lạc Anh lại quan sát tới cô ấy như thế, làm sao có thể có thời gian để bận tâm đến cô.
Tịch Ly vừa mới định cử động người để ngồi dậy, còn chưa kịp động đậy thân thể cô đã đau như có xe cán qua, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ. “Tịch Ly, em cẩn thận” Quân Thành bừng tỉnh nhìn Tịch Ly cử động, anh liền lo lắng bảo cô nằm xuống. “Em chưa thể tùy tiện vận động được đầu. Sức khỏe của em hiện tại đang rất yếu” “Quân Thành?” Tịch Ly lắc lắc cái đầu để tầm nhìn trở lại rõ ràng một chút, nhưng trước mắt cô khung cảnh cứ mơ hồ, cũng may là cô còn có thể nhận ra rất rõ giọng nói của Quân Thành, “Ừ, là anh đây. Em sao rồi, thấy chỗ nào không ổn?” Quân Thành lo lắng hỏi Tịch Ly, trong đầu anh vẫn đang canh cánh lời bác sĩ dặn.
Tịch Ly cho rằng bản thân chỉ là vừa xảy ra tai nạn nên mới thấy hơi hoa mắt, cho nên liền. lắc đầu đáp lại câu hỏi của Quân Thành:
"Không sao, chỉ là cơ thể thấy có hơi mệt mỏi một chút, xương cốt có hơi đau” “Em đói rồi đúng không? Ăn một ít đi, anh có mang cháo tới” Cũng may là ban nãy Quân Thành đã mua cháo đem vào đây. Không biết như thế nào, nhưng lúc trời vừa sáng anh liền có lòng tin rằng Tịch Ly sẽ tỉnh. Tịch Ly vừa định lắc đầu từ chối, nhưng chiếc bụng đói đang réo lên liên hồi đã tố cáo cô. Nhìn thấy Tịch Ly thẹn thùng đỏ mặt, Quận Thành chỉ mỉm cười, anh cảm thấy cô thật sự có rất nhiều điểm đáng yêu. Anh từ từ đỡ cô ngồi dậy, giống như sợ cô đau, sau đó dùng âm thanh cực kì dịu dàng nói: “Nào, em nếm thử một chút xem sao?
Quân Thành thổi một muỗng cháo đem nguội bớt rồi đem đặt trước mỗi cô. Tịch Ly bây giờ quả thực tới cầm một cái thìa thôi cô cũng thấy mệt mỏi, cho nên đành phối hợp với Quân Thành, để anh thổi nguội cháo giúp mình, để cho bản thân cô có thể dịu bớt đi cơn đói.
Nhưng cô chỉ vừa mới ăn được nửa bát, đột nhiên cảm thấy bụng mình hơi quặn lại. Cổ họng Tịch Ly truyền đến một trận bóng rát, sau đó cô đưa tay lên che lấy miệng mình, lọ mọ chống đỡ bản thân đang nặng trịch, nén nhịn cơn đau đớn từ các vết thương của vụ tai nạn gây ra mà chân nam đá chân chiếu chạy vào nhà vệ sinh sau đó nôn thốc tháo. Quân Thành ngớ người nhìn Tịch Ly vừa chạy đi, sau đó cũng theo cô chạy vào trong toilet.
Vừa vào nhà vệ sinh, đập vào mắt anh là hình ảnh Tịch Ly đang ngồi gục bên cạnh cái bồn cầu, những gì vừa nuốt xuống bụng ngay lập tức đã bị cô nôn ra. Quân Thành chạy tới vuốt vuốt cải lưng nhỏ giúp cô để cho cô nguội bớt, sau đó lo lắng hỏi:
“Em không sao chứ?”
Tịch Ly vẫn tiếp tục ôm lấy ngực mình, sau đó cô nôn ra cả dịch vị, hông có một giây nào cơn buồn nôn dừng lạu để cô có thể trả lời Quân Thành. Quận Thành thấy vậy liền lo lắng gọi bác sỹ, sau đó để cho cô súc miệng rồi dìu cô ra
ngoài.
Lần này người khám cho cô là một bác sĩ nữ, vừa hỏi qua tình trạng vừa rồi của Tịch Ly, vị bác sĩ kia đã đặt ra câu hỏi: “Chu kì kinh nguyệt của cô dạo này như thế nào?” “Chu kì kinh nguyệt?” Tịch Ly nghe thấy vậy liền ngớ người ra, dạo gần đây đã có nhiều chuyện xảy ra quá nên cô không để ý. Nhưng hình như tháng vừa rồi cô không có đến kì. Tháng này cũng chưa thấy
“bà dì” ghé thăm.