Quân Thành đột nhiên nhớ ra trước đây cô rất thích uống capuchino, cho nên ngỏ lời mời Tịch Ly trước: “Anh chạy tới đây hơi khát nước. Em có muốn cùng đi uống chút gì đó không?”
“Coi như cũng là để giải tỏa tâm trạng đi. Khi cảm xúc không tốt, uống một chút gì đó ngọt
ngào sẽ giúp người ta dung hòa tâm trạng đấy”. Thấy Tịch Ly vẫn còn hơi lưỡng lự, Quận Thành liền nhanh hơn một bước nắm lấy tay cô rồi
dẫn cô ra xe, lái xe đưa cô đến một cửa hàng ở ngoại ô thành phố.
Thật ra trong trung tâm Thượng Hải có rất nhiều cửa hàng đồ uống nổi tiếng, nhưng Quân
Thành chính là đang muốn đem cô đi xa. Phần là vì anh muốn cô có càng nhiều thời gian để
VietWriter
bình tâm trở lại, cũng là phần vì bản thân anh muốn được cơ hội để ở gần cô hơn. Qua đi hơn một tiếng, chiếc xe Ferrari dừng lại ở một cửa hàng trông khá cổ kính. Quân Thành lịch sự mở cửa xe ra giúp Tịch Ly, sau đó nắm tay cô vào trong cửa hàng. Tịch Ly đối với sự gần gũi này của Quân Thành đương nhiên không thoải mái... Nhưng nghĩ dù sao anh cũng chỉ là vì đang muốn tốt cho mình, quan tâm đến tâm trạng của mình cho
nên cô cũng không trực tiếp bài xích sự đụng chạm của Quân Thành mà mắt nhắm mắt mở
cho qua.
Quân Thành đưa menu cho cô chọn món trước, quả nhiên Tịch Ly không đắn đo mà chọn
capuchino.
Đột nhiên trong lòng Quận Thành nảy lên chút cảm giác tự hào, bởi lẽ anh cũng có một
chút am hiểu về cô, mặc dù không nhiều lắm. Quận Thành cũng chọn món theo cô, anh trước đây chưa từng uống thử qua capuchino,
nhưng vì cô anh tình nguyện thử.
Tịch Ly đối với hành động của Quân Thành có chút hơi bất ngờ. Theo như cô quan sát được thì Quân Thành từ trước tới nay chỉ quen uống những thứ cao cấp như rượu ngoại hoặc cà phê đen. Anh là kẻ có thù với đồ ngọt, món nào chỉ bỏ một chút đường thôi anh cũng không
muốn uống. Vậy mà bây giờ lại có hứng thú muốn thử capuchino sao?
Tịch Ly nhìn tách cà phê được phục vụ bê lên trước mặt, đưa lên môi khẽ nhấp một cái. Dòng nước ấm nóng vừa chạm vào cuống họng, quả nhiên mọi uất ức vừa rồi trong cô liền được giảm bớt đi, Tịch Ly không còn thấy kích động cùng bực bội như vừa rồi nữa.
Quận Thành từ đầu tới cuối ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào cô, anh căn bản chỉ là đưa lên mũi ngửi qua mùi hương từ cốc capuchino kia một chút, hương sữa ngọt khiến anh cảm thấy không yêu thích lắm. So với việc thay đổi khẩu vị, điều làm cho anh cảm thấy có ý nghĩa cùng thú vị hơn nhiều chính là yên lặng ngồi nhìn ngắm cô.
Tịch Ly bị Quân Thành nhìn đến mất tự nhiên, cô đặt tách cà phê xuống, sau đó cúi đầu
một cái với anh ta:
“Thật xin lỗi, hôm nay lại đột ngột làm phiền tới anh. Khiến cho anh phải lãng phí thời gian
rồi.”
“Không phiền, ai nói anh cảm thấy phiền chứ?”
Quận Thành chưa mất đến vài giây nhận thức đã lập tức phản xạ đáp lại cô, được ở cùng cô, anh cầu còn không được, nói gì tới việc cảm thấy phiền phức chứ? “Đây là anh tự nguyện, em không cần cảm thấy áy náy đầu”
Quân Thành đưa mắt quan sát thấy cô có vẻ ngượng ngùng không thoải mái lắm liền lập tức làm công tác giải tỏa căng thẳng giúp cô, âm thanh trầm ấm dịu dàng nói.
Tịch Ly nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của Quân Thành lọt vào trong tại mình, cô có một chút ngỡ ngàng nhất định. Nếu không phải đang ngồi đối diện với Quân Thành, có cho vàng cô cũng không dám tin người từ nay đến giờ hết ôn nhu lại dịu dàng với mình lại là Quân Thành, người mà trước đây đã từng năm lần bảy lượt tổn thương cô.
Tịch Ly hơi gật đầu, cô không biết nên làm gì để xua tan bầu không khí ngại ngùng hiện tại, cho nên chỉ có thể phân tán ánh nhìn ra để quan sát cách trang trí nhà hàng.
Quân Thành chống cằm quan sát toàn bộ biểu cảm của cô, anh thầm cảm thấy cô quả thật
rất đáng yêu. Tuy đã là một cô gái hai sáu tuổi nhưng trông vẫn giống như một thiếu nữ mười tám, tâm tư dễ đoán, còn rất hay ngượng ngùng.