lại cô ta một câu rồi xoay người rời đi:
“Không có gì, chỉ là có chút việc riêng thôi.”
Nói rồi anh một mình đi lên lầu hau, đẩy cửa bước vào trong phòng ngủ. Nhìn chiếc giường
lớn màu trắng trống trải, tâm tư không tránh khỏi có chút khó chịu, ngả lưng nằm xuống giường hít thở mùi hương của Tịch ly còn thoang thoảng trên gối đầu, cả một đêm trằn trọc khó ngủ.
Trước đây thì không sao. Nhưng đoạn thời gian ở cùng với cô, anh giống như càng ngày càng phụ thuộc vào Tịch Ly, không có cô thì sẽ rất khó để ngủ ngon, đêm nay là một ví dụ như thế. Cả đêm chỉ chợp mắt được vài tiếng, cho nên sáng ra dưới mắt anh đã xuất hiện quầng thâm mắt cũng đỏ lên trông vô cùng mệt mỏi. “Cô à, thật sự không cần đầu. Dù sao cô cũng là khách quý của cậu chủ, việc này cô cứ để
VietWriter
tôi làm là được rồi”
Vừa mới đặt chân xuống lầu, Lạc Anh đã nghe thấy âm thanh trò chuyện trong bếp. Anh
bước vào thì thấy Cố Hy đang đeo tạp dề nấu ăn, mà thím Cố thì trông đang vô vùng khó xử
khi cố gắng thuyết phục Cố Hy buông dụng cụ nấu ăn xuống. "A"
Đột nhiên Cố Hy la lên một tiếng, vừa rồi dầu nóng đã bắn vào tay cô ta. Thím Cố còn chưa kịp giúp cô ta xử lí đã thấy Lạc Anh vội vàng bước vào khu bếp, nắm lấy tay Cố Hy đem tới
trước vòi xả nước lạnh lên vết thương:
“Làm sao em lại bất cẩn như vậy? Không phải thím Cố đã nói để bà ấy làm rồi sao?”
Lạc Anh chau mày, có chút không hài lòng nói.
Cố Hy tươi cười như hoa nhìn Lạc Anh lo lắng cho mình, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói:
“Em muốn tự mình chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh” “Hôm nay anh sẽ không ăn ở nhà. Công ty có việc, anh cần phải đến sớm” Lạc Anh tắt đi nước trên vòi, đáp lại lời Cố Hy rồi quay sang nói với thím Cố: “Thím Cố, làm phiền thím xử lý vết thương kĩ hơn cho cô ấy nhé”
“Được rồi, cứ để đó cho tôi” Thím Cố mặc dù hơi bất ngờ trước sự quan tâm của Lạc Anh đối với cô gái này, nhưng bà cũng rất dễ dàng đáp ứng yêu cầu của anh.
Lạc Anh có được câu trả lời xong liền vội vàng rời đi, cả đêm qua đều mất ngủ, hiện tại anh nên đến công ty sớm một chút, xử lí công việc. xong sớm về nhà nghỉ ngơi sớm.
Ngồi trên xe, anh không ngừng đưa mắt nhìn điện thoại, chờ đợi một cuộc gọi hoặc là một tin nhắn được gửi tới. Vậy mà dọc quãng đường từ nhà tới công ty, Lạc Anh hoàn toàn không nhận được bất kì một thông báo nào, điều này càng làm cho tâm trạng anh trở nên thêm tồi tệ. Vừa mới tới công ty, Lạc Anh đã mang bộ dạng bức người đi vào, chân mày cực điểm chau, làm cho người ta nhìn vào thật cảm thấy không khỏi lạnh ở gáy. Trợ lý Diêu cũng đến từ rất sóm, nghe quầy tiếp tân bảo tâm trạng anh có vẻ không tốt liền tự mình pha cà phê đen rồi đem lên phòng cho Lạc Anh, muốn giúp anh giải tỏa tâm trạng cũng như duy trì sự tỉnh táo cho cuộc họp sắp tới. “Chủ tịch, tôi vào có được không?” Diêu Tấn đứng trước cửa phòng làm việc riêng của lạc Anh, lịch sự gõ cửa trước.
“Vào đi”
Từ trong phòng truyền ra một giọng nói trầm trầm, chỉ khi nghe được lời hồi đáp đồng ý từ anh Diệu Tấn mới yên tâm đẩy cửa.
Vừa bước vào phòng, không phải gặp một Lạc Anh cười tươi như mọi hôm mà hôm nay nhìn sơ qua cũng có thể thấy tâm trạng anh đang cực kì tồi tệ. Lạc Anh đang chống tay lên bàn, dùng tay làm điểm tựa để gối cằm lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, xung quanh anh như toát ra một luồng khí anh.
Diêu Tấn có chút khó hiểu nhìn anh, thuận tay đặt ly cà phê lên trên bàn, cảm thấy có gì đó không đúng lắm liền cất tiếng: “Chủ tịch, anh đang chờ điện thoại của ai sao?” Vừa hỏi xong câu này, Diêu Tấn chỉ hận không thể quay ngược thời gian về vài giây trước để tát cho chính mình một cái. Bởi lẽ anh ta chỉ vừa bung câu hỏi này ra khỏi miệng thôi, Lạc Anh đã nhìn anh ta bằng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tựa như chỉ hận không thể biến Diêu Tấn thành ổ bánh mì rồi cho vào miệng mà nhai cho nát ra luôn vậy. “Tôi... tôi đã nhiều lời rồi. Vừa mới tỉnh dậy nên tôi có chút hơi hồ đồ không tỉnh táo, nếu có
gì không phải thì mong anh nể tình quen biết bỏ qua cho”